<!DOCTYPE html PUBLIC "-//W3C//DTD XHTML 1.0 Transitional//EN" "http://www.w3.org/TR/xhtml1/DTD/xhtml1-transitional.dtd">
<html xmlns="http://www.w3.org/1999/xhtml" xmlns:v="urn:schemas-microsoft-com:vml" xmlns:o="urn:schemas-microsoft-com:office:office">
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us" />
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=utf-8" />
<title>Người thầy đầu tiên của con</title>
<style type="text/css">
.style1 {
text-align: justify;
font-family: Arial;
font-size: 10pt;
}
.style2 {
text-align: right;
font-family: Arial;
font-size: 10pt;
margin-top: 0;
margin-bottom: 0;
}
.style3 {
text-align: justify;
font-family: Arial;
font-size: 10pt;
margin-top: 0;
margin-bottom: 0;
}
.style4 {
margin-top: 0;
margin-bottom: 0;
}
.style5 {
text-align: center;
font-family: Arial;
font-size: 10pt;
color: #0000FF;
margin-top: 0;
margin-bottom: 0;
}
</style>
</head>
<body>
<p class="style5"><strong>Người thầy đầu tiên của con</strong></p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style4">
<table style="border-collapse: separate;" width="40" align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0">
<tr>
<td class="style1">
<p class="style4">
<img src="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=373318" hyperlink="" onclick="return showImage(this.src)" class="lImage" width="150" border="1" height="200" hspace="0" /></p>
</td>
</tr>
</table>
</p>
<p class="style3">Bão đi. Lũ về. Phú Yên mình lại oằn mình chống chọi. Đọc những
tin bài về bão lũ quê nhà con rưng rưng khóc... Không biết bây giờ cả nhà mình
có bình yên? </p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Mùa lũ năm nào... </p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Con nhớ cảnh ba bơi trong lũ, đẩy chiếc thau nhựa có con ngồi
bên trong. Con nhớ cả cái tát thật đau của ba vì con ngang bướng, tự ý lội
nước về nhà lấy mấy quyển vở. Sau cái tát ấy ba bật khóc, xoa đầu con. Rồi chính
ba lội ngược dòng nước lũ đi tìm lại mấy quyển vở cho con. </p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Trong đêm chạy lũ con lạnh cóng, nằm gối đầu trong lòng ba.
Mọi người ngồi xung quanh bếp lửa, nét mặt ai cũng rầu rĩ. Lũ cuốn hết nhà cửa,
ruộng vườn. Tất cả phải làm lại từ bàn tay trắng. Ba ngồi hong những quyển vở
nhòe nhoẹt nước của con. Mọi người đều nói ba cưng con gái, lúc khẩn cấp ấy mà
còn bình tĩnh hong vở cho con. Bà Bốn co ro nhìn con trầm ngâm, rồi nói: “Con bé
này phải học cho giỏi để không phụ lòng của ba con!”. Đứa nhóc lớp 4 là con lúc
ấy nào có hiểu gì.</p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Con nhớ rõ năm ấy chỉ còn vài ngày nữa là tới Ngày nhà giáo VN
20-11. Con đã chuẩn bị quà cho thầy Thiên, cô Hà… - những người con rất yêu quý.
Con khăng khăng đòi đi tặng quà thầy cô vì chỉ nghĩ đơn giản: vừa được đi thăm
thầy cô, vừa được lội nước bì bõm thì vui biết mấy. Những ngày bão lũ, suốt ngày
con nằm nhà, không đến trường, không gặp bạn, thầy cô, con đã buồn biết bao
nhiêu... </p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Ba nhất quyết không cho con đi. Con gào khóc. Ba dỗ dành mọi
cách, phân tích, giảng giải cho con hiểu là ra ngoài lúc này rất nguy hiểm. Con
vẫn khóc, bịt chặt hai tai. Bó tay, ba quyết định... cõng con tới nhà cô Hà. Con
tặng cô quà và chúc cô mạnh khỏe, cảm ơn cô đã dạy dỗ con. Cô Hà trầm ngâm, nhìn
hai cha con bì bõm lội nước về. Dọc đường ba đạp phải miểng chai, chân rách một
miếng lớn, máu ở chân ba hòa vào dòng nước lũ đục ngòm. Con khóc rưng rức vì
hiểu vì cái tính ương ngạnh của mình mà ba bị thương. </p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Con gái biết lỗi, về đến nhà là ngồi yên một góc. Con nhìn ba
tất bật khiêng, kê lại mớ đồ đạc lộn xộn. Ba dành một góc nhỏ kê bàn học, để vài
quyển vở cho con viết bài đỡ buồn. Mất điện, ba đốt nến cho con học. Con ngoan
ngoãn làm bài tập cô giáo cho về nhà cách đây mấy tuần. Đến phần tập làm văn,
con nhìn đề bài thật lâu: “Hãy tả người thầy mà em kính yêu nhất”. Con sẽ tả
người thầy nào đây vì con yêu quý nhiều thầy cô lắm.</p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Mọi người trò chuyện quanh bếp lửa. Có người tấm tắc khen con:
"Con nhà ai mà chăm học quá!". Ba tự hào khoe: “Bé nhà tôi đó! Tôi dạy nó biết
viết, biết đọc từ hồi mới 4 tuổi. Nó chăm chỉ lắm. Nghỉ học là buồn thiu”.</p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Con nhìn ba thật lâu, rồi viết vào vở: “Người thầy mà em kính
yêu nhất chính là ba em. Ba em chỉ mới học tới lớp 9. Có lẽ ba em không phải là
người thầy giỏi nhất nhưng sẽ mãi là người thầy đầu tiên của em. Ba dạy em biết
nói, biết đi, biết đọc, biết viết. Ba còn dạy em phải yêu quý mọi người xung
quanh. Ba nói em phải biết cảm ơn những ai giúp đỡ em. Ba dạy em cả tỉ tỉ điều.
Ba không lấy học phí của em vì ba là ba của em. Ba còn cho em đi học những người
thầy khác. Chữ của ba rất đẹp. Ba hay bảo em nên rèn chữ mỗi ngày.</p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Ba của em không viết phấn mà thích viết bằng than. Ba hay dạy
em những phép toán trên nền nhà gạch. Đôi khi em cãi lại ba vì ba giải toán sai.
Em chưa bao giờ cãi các thầy cô ở trường dù đôi lúc thầy cô cũng giải bài sai.
Em chưa bao giờ tặng quà cho ba vào ngày 20-11. Nhưng từ hôm nay, em nghĩ là em
sẽ tặng quà cho ba. Em sẽ tặng ba bài tập làm văn này và một cái ôm. Em muốn nói
lời cảm ơn ba vào ngày 20-11 thật nhiều. Vì ba là người thầy đầu tiên của em. Vì
ba là người thầy quan trọng nhất của em. Vì ba là người thầy suốt đời của em…”.</p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Bài tập làm văn ấy được ba nâng niu đến bây giờ dù bị cô giáo
phê “lạc đề” và cho điểm 4. </p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style3">Ngày nhà giáo VN năm nay sắp đến khi miền Trung đang oằn mình
trong bão lũ. Con lại không có quà cho ba, cũng không về phụ ba dọn dẹp nhà sau
bão (tại ba không cho con về đó!). Con mong cả nhà mình bình an và muốn nói với
ba: "Ba à, học trò nhỏ của ba sẽ luôn cố gắng trong mọi việc!”.</p>
<p class="style3"> </p>
<p class="style2"><em><strong>Theo TTO</strong></em></p>
</body>
</html>