<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Hãy bóp chặt tay ta và ta sẽ nói</title>
</head>
<body>
<p align="center"><b><font color="#cc0000" size="2" face="Arial">
<span id="NewsContentDetail1_MsgSubject">Hãy bóp chặt tay ta và ta sẽ nói ta yêu
người</span> </font></b></p>
<div style="float: left; width: 113px; height: 106px">
<table border="0" width="100%" id="table2">
<tr>
<td><img border="0" src="chai%20tim.JPG" width="100" height="100"></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><i><font face="Arial" size="2" color="#0000FF"><b>Các bạn có nhớ lúc các bạn còn
nhỏ thường hay ngã và bị đau không? Các bạn có nhớ mẹ các bạn làm sao cho bạn đỡ
đau không? Với mẹ tôi, thì bà sẽ ôm tôi lên, bế tôi về giường, hôn lên chỗ
"ui-da đau quá" của tôi. </b></font></i></p>
<table id="table1" cellSpacing="0" cellPadding="0" align="right" border="0">
<tr>
<td> </td>
</tr>
</table>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"> Bà sẽ ngồi cạnh tôi, cầm lấy tay
tôi và bảo: <br>
- Khi nào thấy đau, con cứ việc bóp chặt tay mẹ, mẹ sẽ bảo con là mẹ yêu con.
<br>
<br>
Và cứ như vậy tôi không ngừng bóp chặt tay mẹ, và lần nào cũng thế, mẹ luôn bảo
tôi: <br>
<br>
- Mary, mẹ yêu con. <br>
<br>
Đôi khi tôi nhận ra mình đang giả bộ đau chỉ vì muốn được nghe mẹ nói những lời
thương yêu đó. Khi lớn lên thì cách của mẹ có đổi, nhưng mẹ luôn tìm cách cho
tôi bớt đau và cho tôi tăng thêm niềm vui trong mọi lãnh vực. Những ngày học
hành đầy vất vả khó khăn của bậc trung học mẹ luôn để sẵn thanh kẹo sô-cô-la có
hạnh nhân Hershey khi tôi về đến nhà. Khi tôi hai mươi tuổi, học đại học xa nhà,
mẹ thường gọi điện thoại rủ tôi đi dã ngoại ăn bữa trưa ở công viên Estabrook,
chỉ để tận hưởng tiết trời ấm nắng của Wisconsin. Khi tôi lập gia đình, sau mỗi
lần tôi về thăm bố mẹ thì mẹ lại gửi thiệp cám ơn khi tôi về đến nhà. Mẹ luôn tỏ
cho tôi thấy tôi có vị trí đặc biệt đến chừng nào trong tim bà. Nhưng điếu mà
tôi nhớ nhất vẫn là: "Hãy bóp tay mẹ, mẹ sẽ nói với con mẹ yêu con". <br>
<br>
Năm tôi ba mươi, một sáng nọ, sau khi mới từ nhà tôi về, ba tôi điện thoại ra sở
làm cho tôi. Bình thường giọng ba rất quả quyết vì ông luôn dứt khoát, quyết
định, nhưng lần này giọng ba đầy bối rối và lo lắng: <br>
<br>
- Mary à, mẹ con có gì không ổn và bố không biết phải làm sao. Con có thể đến
ngay không? <br>
<br>
Trong 10 phút cần thiết để lái xe về đến nhà bố mẹ, lòng tôi tràn ngập sợ hãi
không biết mẹ đã xảy ra chuyện gì. Khi về đến nhà tôi thấy bố đang đi lại trong
bếp, mẹ thì nằm trên giường. Mắt mẹ nhắm lại, tay mẹ ôm bụng. Tôi gọi mẹ, cố giữ
giọng mình không lộ vẻ lo sợ: <br>
<br>
- Mẹ à, con đây. <br>
<br>
- Mary đấy hả con. <br>
<br>
- Vâng con đây. Mẹ! <br>
<br>
Tôi không hề chuẩn bị tinh thần để nghe câu nói kế tiếp của mẹ nên khi nghe
thấy, tôi lạnh cứng người, không biết nói sao nữa. <br>
<br>
- Mary này, mẹ có sắp chết không con? <br>
<br>
Mắt tôi nhòa lệ khi nhìn mẹ thân yêu của tôi nằm đấy bất lực. Tâm trí tôi vội
suy nghĩ, cho tới khi tôi chợt nghĩ ra: "Nếu là mẹ, mẹ sẽ nói sao?". Tôi lặng im
một khoảnh khắc dường như dài cả triệu triệu năm, mong cho có thể thốt nên lời:
"Mẹ à, con không biết mẹ có sắp chết không, nhưng nếu mẹ phải chết, thì không
sao đâu mẹ à, con luôn yêu mẹ." <br>
<br>
Mẹ kêu lên: <br>
<br>
- Mẹ đau quá, Mary ạ. <br>
<br>
Một lần nữa tôi tự hỏi phải nói với mẹ sao đây? Tôi ngồi xuống giường cạnh mẹ.
cằm tay mẹ và nghe thấy mình đang nói với mẹ: <br>
<br>
- Mẹ ơi, khi nào mẹ đau. mẹ hãy bóp chặt tay con, khi ấy con sẽ nói với mẹ là
con yêu mẹ. <br>
<br>
Mẹ bóp tay tôi. <br>
<br>
- Mẹ ơi, con yêu mẹ. <br>
<br>
Rất nhiều lần bóp tay và "con yêu mẹ" đã lặp đi lặp lại giữa tôi và mẹ tôi trong
suốt hai năm trước khi mẹ tôi mất vì ung thư buồng trứng. Tôi không biết khi nào
sẽ đến phiên tôi hoặc những người thân khác nhưng tôi biết là đến lúc ấy, dù là
ai thì tôi cũng sẽ tiếp thói quen ngọt ngào đầy thương yêu mà mẹ vẫn từng làm:
"Khi nào đau hãy bóp chặt tay ta và ta sẽ nói ta yêu người."</font></p>
</body>
</html>