<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Bên ngoài cửa sổ</title>
</head>
<body>
<p align="center"><b><font color="#cc0000" face="Arial" size="2">
<span id="NewsContentDetail1_MsgSubject">Bên ngoài cửa sổ </span></font></b></p>
<div style="float: left; width: 147px; height: 192px">
<table border="0" width="100%" id="table1">
<tr>
<td>
<img border="0" src="ben%20ngoai%20cua%20so.bmp" width="134" height="174"></td>
</tr>
</table>
</div>
<p><font face="Arial" size="2" color="#0000FF"><strong>Người ta có thể quên tất
cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà
bạn đã đem lại cho họ. Hạnh phúc là khi ta nghĩ mình hạnh phúc, bất chấp hoàn
cảnh. Và, chia sẻ sẽ làm vơi một nửa nỗi buồn nhưng lại nhân đôi hạnh phúc.</strong>
</font></p>
<p><font face="Arial" size="2">Hai người đàn ông, hai bệnh nhân trong bệnh viện.
Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm đó
được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai, trên một chiếc
giường gần đó, phải nằm hoàn toàn.<br>
<br>
Họ rất thường nói chuyện với nhau. Họ nói về vợ con, về gia đình, về tổ ấm, về
nghề nghiệp và những khó khăn của mình...<br>
<br>
Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy,
anh ấy ngồi đó, hướng ra ngoài cửa sổ và tả cho người bạn cùng phòng của mình
cảnh tượng diễn ra bên ngoài. Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn
ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh ấy,
qua những hoạt động, màu sắc mà anh được nghe tả lại.<br>
<br>
Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Những con vịt, những
con thiên nga nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước trong khi trẻ con chơi đùa trên
những chiếc thuyền đủ hình dạng, màu sắc; từng cặp tình nhân tay trong tay dạo
bước giữa những bồn hoa đủ loại đủ màu; ở đằng xa hơn nữa, người ta có thể nhìn
thấy cả đường chân trời rực hồng trước hoàng hôn...<br>
<br>
Khi người ngồi diễn tả không sót một chi tiết nhưng gì anh ta có thể nhìn thấy
thì người nằm nhắm mắt lại và tưởng tượng.<br>
<br>
Ngày lại ngày qua đi. Một buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho họ nhưng
phát hiện ra rằng người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ấy đã
ra đi, một cách nhẹ nhàng, trong giấc ngủ của mình. Cô đã vô cùng đau buồn, gọi
nhân viên bệnh viện đến mang xác anh ấy đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn
phòng.<br>
<br>
Sau đó, người đàn ông vẫn phải nằm trên giường ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Y
tá nhiệt tình kéo chiếc giường của anh sát lại chiếc giường bên cửa sổ. Sau khi
chắc chắn anh đã được an toàn, cô để anh lại một mình.<br>
<br>
Chậm chạm, khó khăn, anh tự mình di chuyển, bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ,
nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng, thật bất ngờ, tất cả những gì mà anh có
thể nhìn được, qua ô cửa sổ, chỉ là một bức tường trống trơn!<br>
<br>
Khi y tá quay lại, anh hỏi thăm cô về người bạn bệnh nhân cùng phòng, người mà
vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những miêu
tả của mình về cảnh quan bên ngoài ô cửa sổ. Cô y tá cho biết, người đàn ông đó
bị mù. Anh đã lặng đi, trong sự xúc động khôn tả.</font></p>
</body>
</html>