<html> <head> <meta http-equiv='Content-Type' content='text/html; charset=utf-8'> <title> </title> </head> <div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning />
<w:ValidateAgainstSchemas />
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables />
<w:SnapToGridInCell />
<w:WrapTextWithPunct />
<w:UseAsianBreakRules />
<w:DontGrowAutofit />
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]--> </span></span>
<p style="text-align: center;" class="ptitle"><span style="font-size: small;"><span style="color: rgb(0, 0, 255);"><strong><span style="font-family: Arial;">Tuổi hai mươi</span></strong></span></span></p>
<p style="text-align: justify;" class="phead"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng sẽ trải qua tuổi hai mươi. Có người đã trải qua rồi, có người đang tận hưởng, có người đang háo hức chờ đợi. Không phải ngẫu nhiên mà người ta nói tuổi hai mươi là tuổi đẹp nhất đời người. Nhưng đẹp hay không còn phụ thuộc vào thái độ của mỗi người đối với cuộc sống.</span></span></p>
<p style="text-align: center;" class="phead"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><img height="375" width="500" src="test6(1).jpg" alt="" /></span></span></p>
<p style="text-align: justify;" class="pbody"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Đã có lúc tôi không biết trân trọng lứa tuổi hai mươi của mình. Đôi khi tôi thấy mình sống quá tự ti, mặc cảm, thậm chí đối với những việc cỏn con. Điều đó đã lấn át sự mạnh mẽ, lạc quan và làm tôi trượt dài trong nỗi tuyệt vọng không lối thoát. </span></span></p>
<p style="text-align: justify;" class="pbody"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Đã có giai đoạn tôi sống thật khó khăn: khó khăn để được chia sẻ, được yêu thương và được thể hiện mình. Tôi thường xuyên trốn chạy sự cô đơn, trốn chạy chính mình. Tôi từng rút vào vỏ như một con ốc mà quên rằng mình đang sống ở tuổi hai mươi - lứa tuổi tươi sáng nhất đời người.</span></span></p>
<p style="text-align: justify;" class="pbody"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Có ai đó đã nói: "Nếu bạn chỉ nhìn cuộc đời với vẻ vốn có thì bạn sẽ thất vọng, nhưng nếu bạn nhìn cuộc đời theo cách bạn muốn thì nhất định nó sẽ như bạn mong đợi". Cuộc đời con người như một chiếc thuyền mà chính chúng ta là người cầm lái. Nếu biết lái nó đi đúng hướng, vượt qua bão tố thì nó sẽ đến đích như chúng ta mong đợi, bằng không nó sẽ nhấn chìm ta giữa đại dương. Tôi đã hiểu rằng để vượt qua khó khăn và nỗi buồn, cách tốt nhất là can đảm đi xuyên qua nó.</span></span></p>
<p style="text-align: justify;" class="pbody"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Khi bị bệnh nằm ở nhà một tuần tôi mới biết mình thiết tha với cuộc sống này vô cùng. Lúc ấy tôi thèm được trò chuyện với mọi người, lắng nghe tiếng chim hót hoặc lang thang đâu đó trên đường. Tôi chợt nhận ra mỗi ngày được sống là món quà mà Thượng đế ban tặng mọi người. </span></span></p>
<p style="text-align: justify;" class="pbody"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Vì lẽ đó mỗi người không được phép phung phí phút giây nào hết. Tôi bắt tay vào việc lập ra kế hoạch và mục đích cho cuộc đời mình. Tôi hay cười, yêu đời hơn, líu lo như một con chim vừa mới được trả tự do. Mọi người xung quanh ai cũng nhận ra sự thay đổi tức thì của tôi. </span></span></p>
<p style="text-align: justify;" class="pbody"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Giờ đây, khi đã lấy lại sự thăng bằng trong cuộc sống, tôi nhận ra cuộc đời này có ý nghĩa biết bao. Vậy mà tôi đã không màng tới nó suốt nhiều năm trời, để tự giam mình trong sự cô độc không đáng có. Tôi thấy tự hào, hạnh phúc vì đã lái con thuyền đời mình đi đúng quỹ đạo. Còn các bạn trẻ cùng trang lứa của tôi thì sao? Hãy nhớ "nhượng lại" cho tôi tuổi đôi mươi của bạn, nếu bạn không dùng vào việc gì cả! </span><br />
</span></p>
<p style="text-align: right;" class="pbody"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><strong><em>Theo AT</em></strong> <br />
</span></span></p>
</div> </html>