<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Hạc Giấy</title>
</head>
<body>
<p align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#FF0000">Hạc Giấy </font>
</b></p>
<div style="float: left; width: 150px; height: 24px">
<table border="0" width="100%" id="table1">
<tr>
<td><img border="0" src="hac%20giay.bmp" width="210" height="158"></td>
</tr>
</table>
</div>
<div align="justify">
<font face="Arial" size="2"><span id="_ctl0_lblBai">Có những món quà thật
đơn giản nhưng chứa đựng biết bao nhiêu chân tình. Tôi biết một chàng trai
đã gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một
nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn
luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng
sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa . Nàng rất lấy làm
tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên
trong ký ức của mỗi người. <br>
<br>
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày
đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ
giúp anh vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ
anh, mà còn giúp anh xua đuổi ra khỏi tâm trí mình một điều gì đó của tháng
ngày xưa cũ. <br>
<br>
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi
vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức
che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ra đó chính là cha mẹ của cô
gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh
chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy
rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng bây giờ anh đã có thể tự mình tạo
dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng.
Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ đã từ chối đã làm được
điều đó. Đôi vợ chồng cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội
vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người xưa của
mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể
thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ
bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy
ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris.
Nàng đã mắc một căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin
rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên
bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương
lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ dặt
những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến
gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn. <br>
<br>
Chàng trai bật khóc. <br>
<br>
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về
sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta
khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn bên ta nữa. Chỉ bởi vì họ
đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ. Nhưng điều này không có
nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì
họ có. Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu . Những gì trong tâm trí bạn
có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại. <br>
<br>
<font color="#FF00FF"><i><b>Trong tình yêu chẳng có gì tồi tệ hơn để nhớ
thương một người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ. </b></i></font>
</span></font></div>
</body>
</html>