<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>200 ngày và kỉ niệm về thầy</title>
<style>
<!--
p.MsoNormal
{mso-style-parent:"";
margin-bottom:.0001pt;
font-size:12.0pt;
font-family:VNI-Times;
margin-left:0cm; margin-right:0cm; margin-top:0cm}
span.postbody1
{}
-->
</style>
</head>
<body>
<p class="MsoNormal" align="center"><font color="#0000FF"><b>
<span class="postbody1"><span style="font-size: 10pt; font-family: Arial">200
ngày và kỉ niệm về thầy! </span></span></b></font></p>
<p class="MsoNormal" align="center"> </p>
<div align="center" style="float: left; width: 192px; height: 19px">
<table border="0" cellpadding="0" style="border-collapse: collapse" width="100%" id="table1">
<tr>
<td>
<img border="0" src="200%20ngay%20va%20ky%20niem%20ve%20thay.JPG" width="252" height="184"></td>
</tr>
</table>
</div>
<p class="MsoNormal" align="justify">
<span style="font-size: 10pt; font-family: Arial"><span class="postbody1">Đó là
một chiều mưa sụt sùi. Cái rét cộng với mưa gió làm lũ học trò buồn lao lòng.
Nhưng đó chỉ là lý do nhỏ. Lý do chính đang làm buồn lòng các cô cậu học trò là
bục giảng vắng bóng thầy. Trò nhớ thầy...Thầy nghỉ một tuần nay rồi... ! </span>
<br>
<br>
<span class="postbody1">Thế mà thầy đến. Dù mưa gió và lạnh .Sau một tuần nằm
viện với căn bệnh quái ác, thầy già đi và gầy nhiều, như cành bần trơ trụi giữa
mùa đông. Tuy vậy thầy bước vào lớp làm lớp học bừng lên một nguồn sinh khí mới.
Theo thói quen, thầy mở hộp phấn, nhưng không phải là bắt đầu một bài giảng
mới... Thầy viết nên bảng một con số, không... không phải sĩ số lớp đâu. Cả lớp
bừng tỉnh! Đúng rồi, con số, đó là cái thiếu hụt trên bảng và trong lòng học trò
suốt một tuần nay. Các giáo viên khác không biết con số ấy có nghĩa gì, nhưng
những con số ấy lại đi vào nếp nghĩ của mỗi học trò thấy. Thầy viết số 200, cả
lớp im lặng ... </span><br>
<br>
<span class="postbody1">Thầy nhắc những kỷ niệm với lớp, với từng thành viên.
Thầy nói về chuyện đời. Rồi thầy nói đến những con số "các trò có biết con số
200 là gì không?". Cả lớp im lặng. Các trò ơi, chỉ còn 200 ngày nữa là các trò
ra trường rồi. Lần đầu tiên thầy viết lên bảng con số 300, rùi lùi dần đến 250,
và nay đã là 200 rồi. Mỗi ngày một trôi qua, các trò có thêm được gì, mất đi
những gì? Tất cả đều không quay lại được. Nhưng thầy chỉ muốn các trò nhớ đến
thời gian không biết chờ đợi ai. Thầy bỗng dừng lại một phút, rồi thầy nói tiếp
"thầy đã nghĩ ở lại với các trò được 200 ngày nữa, nhưng thầy đành phải chia tay
các trò sớm hơn 200 ngày" ... Lũ học trò ngơ ngác. Vài bạn gái măt đỏ hoe cả
lên. </span><br>
<br>
<span class="postbody1">Mưa nặng hạt dần... sau đó thầy phải nghỉ dạy vì bệnh
nặng... Năm năm sau, lũ học trò lớp 12 văn ngày ấy đã họp mặt lần đầu tiên, tại
phòng học cũ. Không thể mời thầy. Thầy không còn nữa , 45 trò vẫn đủ mặt. Họ lần
lượt viết lên bảng những con số đánh dấu những sự kiện, những bước ngoặt trong
nhiều năm qua và nói về những con số của mình. </span></span></p>
<p class="MsoNormal" align="justify">
<span style="font-size: 10pt; font-family: Arial"><span class="postbody1">Ai đó
khóc! Và ai đó viết lên góc trái bảng con số 200, ngày thầy chia tay lớp học
ngày xưa.</span></span></p>
</body>
</html>