<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Chiếc ghế của bố</title>
<style>
<!--
p.MsoTitle
{margin-bottom:.0001pt;
text-align:center;
font-size:14.0pt;
font-family:"Times New Roman";
font-weight:bold;
margin-left:0in; margin-right:0in; margin-top:0in}
p.MsoNormal
{mso-style-parent:"";
margin-bottom:.0001pt;
font-size:12.0pt;
font-family:"Times New Roman";
margin-left:0in; margin-right:0in; margin-top:0in}
-->
</style>
</head>
<body>
<p class="MsoTitle" align="left"><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Chiếc ghế của bố</font></p>
<p class="MsoTitle" align="left"> </p>
<div style="float: left; width: 189px; height: 141px">
<table border="0" width="100%" id="table1">
<tr>
<td>
<img border="0" src="chiec%20ghe%20cua%20bo.JPG" width="180" height="135"></td>
</tr>
</table>
</div>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Ở đâu đó giữa bài hát mừng Giáng
Sinh đầu tiên mà theo sau là sự mua sắm, làm bánh, trang trí và gói quà đến mệt
lả, ý nghĩa thật sự của Giáng Sinh đã chậm chạp trôi qua – cho đến cái khoảnh
khắc tôi bước qua cửa vào căn nhà của bố mẹ tôi.</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Khi chồng tôi, Ken, con gái tôi,
Megan, cháu gái, Hailey, và tôi bước vào trong nhà, chúng tôi đã được đón chào
bởi một sự bùng nổ cảm giác của cảnh tượng, âm thanh và hương thơm Giáng Sinh,
và linh hồn Giáng Sinh lại rộn lên trong tim tôi một lần nữa! Điều gợi lên cảm
xúc nhiều nhất không phải là âm nhạc hay những vật trang trí, mà là chiếc ghế
của Bố. Nó đã ở đây từ lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện Giáng Sinh và được kế
tục bởi niềm tin và truyền thống của gia đình chúng tôi. </span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">“Ngồi đi con,” người đàn ông
miền Nam nhã nhặn mà tôi gọi là “Bố” yêu cầu, ông bật dậy từ chiếc ghế. Tôi ngồi
chìm trong đống nệm đã được bọc lại bởi vải bọc đã đổi màu theo năm tháng với
cuộc sống của những người đã một thời ngồi lên chúng.</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Ngay từ rất sớm, mẹ đã dạy bọn
trẻ con chúng tôi rằng chiếc ghế của bố là một chỗ ngồi thiêng liêng với niềm
danh dự và sự kính trọng. Ngay cả những con vật nuôi trong gia đình cũng học
được nguyên tắc bất thành văn trong nhà chúng tôi: nếu không được mời, thì chiếc
ghế của bố là bất khả xâm phạm. Mẹ tôi đã tạo ra chỗ đặc biệt này cho chồng bà
như là một chỗ nương tựa cho những cơn dông của cuộc đời. Chiếc ghế của bố trở
thành vật trung tâm của cuộc sống gia đình tôi. Ở đây chúng tôi đã học những bài
học, tổ chức những cuộc vui và giải quyết những rắc rối.</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Dù tôi không có được hồi ức về
những ngày đầu tiên trải qua trên chiếc ghế này, nhưng tôi đã xem những bức ảnh
trắng đen chụp cảnh bố bế tôi ngồi trên ghế. Kỉ niệm đầu tiên của tôi về bố
trong chiếc ghế này là những câu chuyện bố kể cho tôi nghe, và những bài hát bố
đã hát cho tôi nghe ở đó.</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Những năm đầu đời của tôi, cuộc
sống với bố thật bình dị, cho đến ngày tôi bị buộc phải chia sẻ chiếc ghế của bố
với em gái mình. Tuy trong lòng tôi không có chỗ cho “sinh vật mới”, nhưng chiếc
ghế thì luôn đủ chỗ cho hai chị em chúng tôi. Việc chia sẻ không gian thiêng
liêng này đã dần giúp tôi chấp nhận người em gái đã “hiển nhiên đến ở đây” với
chúng tôi .</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Suốt thời thơ ấu, cứ hễ chuông
đồng hồ điểm năm giờ chiều là lúc hai chị em tôi háo hức đón bố về. Nhìn qua cửa
sổ cho đến khi thấy chiếc xe lớn màu đen của bố lái đến khúc quanh, chúng tôi
thét lên, “Bố về!” Rồi cả mẹ, em gái tôi và tôi, cùng với các con vật nuôi trong
nhà chạy ra mừng bố. </span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Sau mỗi bữa tối chúng tôi tụ tập
quanh chiếc ghế của bố nghe những tin tức mà bố có được từ những bài học của ông
trong hoạt động chính trị, những sự kiện đương thời và nhân loại. Sau đó chúng
tôi xem vô tuyến, đọc sách hay chơi những trò chơi, học cách thua sao cho hay
hoặc thắng có độ lượng.</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Những năng lượng hàn gắn đặc
biệt tỏa ra từ chiếc ghế bất cứ khi nào bố nhấc chúng tôi lên đó với ông để hôn
một tiếng thật kêu, và nó trở thành một nơi thần kỳ để hàn vá những trái tim tan
vỡ khi bố lau nước mắt cho chúng tôi bằng chiếc khăn tay nhỏ mà chúng tôi đã
tặng ông vào dịp Giáng Sinh.</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Mỗi khi vắng bố, em gái tôi và
tôi đua nhau sưu tập những đồng xu bố đã đánh rơi ra từ túi áo lăn xuống dưới
những chiếc đệm. Và những khi chúng tôi đạt được những thành quả đặc biệt, bố
đều ngồi trên ghế phát bánh kẹo cho chúng tôi, hoặc chỉ đơn giản nói là, “Bố rất
tự hào về con.”</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Không phải ký ức nào về chiếc
ghế cũng đều vui vẻ cả - nó có thể nhanh chóng trở thành một chỗ nóng bỏng khi
mẹ đưa chúng tôi đến đó để phạt, để chúng tôi học được thế nào là đúng sai. Muốn
đi ra ngoài chơi với bè bạn, chúng tôi cũng phải giành được sự cho phép từ người
đàn ông ngồi trên “chiếc ghế dễ làm nản lòng” đó.</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Em trai của chúng tôi ra đời khi
chúng tôi đã bước vào tuổi thiếu nữ, và những hoạt động trước đó của chiếc ghế
được lặp lại, nhưng chẳng bao lâu sau, tôi và em gái vào Đại học. Cuộc sống vẫn
tiếp tục với tất cả vòng xoắn và biến chuyển của nó, và rồi đến lúc chúng tôi
mang người bạn đời của mình về nhà để ra mắt bố mẹ. Nếu bố tôi mời người thanh
niên nào ngồi vào chiếc ghế của bố, thì đó là dấu hiệu chắc chắn của sự đồng ý.</span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Rồi cả hai chị em tôi đều kết
hôn và rời khỏi nhà, con chó của gia đình – Chip – cũng trở nên già yếu, và bố
thường tìm một chỗ ngồi khác vì không muốn làm phiền người bạn trung thành đang
cuộn tròn trên chiếc ghế. Ngôi nhà trở nên lặng lẽ, nhưng không kéo dài lâu.
Tiếng cười lại tràn ngập căn nhà khi những đứa cháu ngoại ra đời. Thật là một
cảnh tượng đẹp đẽ khi mẹ tôi ngồi trên thành ghế trong khi bố tôi âu yếm bế từng
đứa cháu ngoại, gợi nhắc lại những câu chuyện xưa và những bài hát mà ông đã
từng đọc và hát cho chúng tôi khi còn bé. </span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"><font face="Arial">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400">Nhiều năm trôi qua từ khi tiếng
cười của những đứa trẻ và tiếng sủa của con chó đã vang lên quanh chiếc ghế.
Những đứa cháu đã lớn dần lên và con Chip cũng đã mất, nhưng khi Giáng Sinh đến,
lịch sử một lần nữa lại tự nó lặp lại khi Hailey khám phá ra tất cả những niềm
vui từ chiếc ghế của ông cố mình: những câu chuyện; những bài hát; những viên
kẹo và những đồng xu. </span></font></p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify"> </p>
<p class="MsoTitle" align="left" style="text-align: justify">
<span style="font-size: 10pt; font-weight: 400"><font face="Arial">Giáng Sinh
này cũng giống như tất cả các Giáng Sinh trước đó, chúng tôi lại tụ tập quanh
chiếc ghế của bố để nghe câu chuyện Giáng Sinh. Nó sống động hơn bao giờ hết,
tràn ngập với tiếng cười đùa của bốn thế hệ gia đình chúng tôi.</font></span></p>
</body>
</html>