<html><head><meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"</head><body>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Chúng tôi đến Cần Thạnh - Cần Giờ vào những ngày mưa tháng bảy. Cơn mưa rả rích mấy ngày qua làm con đường vào xóm nghèo ấp An Thới Đông buồn đến hiu quạnh. Đường chơn, bùn dậy lên sau những trận mưa, chúng tôi chỉ có một cách duy nhất là đi bộ, chân đất vào khu vực dự kiến thi công cầu giao thông nông thôn. Cây cầu nối qua con kênh thủy lợi, dài tầm 15m được làm tạm bợ bởi những miếng ván, miếng gỗ, những xớ gỗ, khúc cây nối vào nhau chơ trọi, chỉ cần thoáng qua cũng thấy rõ sự chấp vá. Chúng tôi được giới thiệu và hướng dẫn qua cầu, mất khoảng tầm 10 phút bốn người chúng tôi mới qua được chiếc cầu một cách khó khăn. Vậy mà hàng ngày những đứa trẻ nơi đây phải qua lại hai lần để đến trường, gần 100 hộ dân phải kệ nệ những thúng hàng ra chợ bán, hay những thanh niên khỏe mạnh phải dầm mình dưới nước chuyền thúng cá qua khênh để đến được phiên chợ.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Sau 20 phút làm việc, chúng tôi hoàn thành việc khảo sát và phương án xây dựng chiếc cầu, với tổng kinh phí 45 triệu đồng. Vậy là vài ngày nữa thôi, nhịp cầu sẽ vui nối đôi bờ, chiến sỹ kỳ nghỉ hồng của Đoàn Khối và thanh niên địa phương sẽ cùng chung tay xây dựng chiếc cầu giao thông nông thôn nối liền hai bờ kênh, chiếc cầu khỉ chênh vênh sẽ chỉ còn trong ký ức, nhịp cầu xi măng sẽ nối dài ước mơ của những đứa trẻ đến trường mỗi ngày, gần 100 hộ gia đình sẽ có điều kiện lưu thông, đi lại qua cầu chứ không còn phải đi đường vòng cách mấy km, hay phải lội qua sông mang theo những đồ sang bờ. Tạm biệt bà con, chúng tôi được trao gửi nụ cười hạnh phúc, lời cảm ơn đến những người trẻ đang thầm lặng vẽ nên màu hồng của quê hương Cần Thạnh.</span></p>
<p style="text-align: center;"><span style="font-size:14px"><img alt="" src="https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/13438913_1027852183950345_7737396148090918588_n.jpg?oh=3353b97a55d7489e451025213f4c7eb7&oe=57ECBD45" style="height:345px; width:500px" /></span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Tiếp tục hành trình, tôi mang theo nụ cười hạnh phúc ấy đến với gia đình anh Nguyễn Phước phường Hiệp Thành. Trời sáng nay cũng mưa, căn nhà dột nát ướt và ngập trong nước mưa, vật dụng trong nhà chỉ vọn vẹn vài cái nồi, đôi ba cái chén, vài bộ quần áo sờn vai, chấp vá. Anh Hiệp cười với chúng tôi, nụ cười không trọn vẹn, chiếc đầu ngẹo sang phải bởi anh dị tật bẩm sinh, nhìn hai đứa nhỏ con anh, ướt mẹp nước mưa, mắt mũi nhèm nước và bùn, vợ anh chạy khắp nhà cầm chiếc thao nhỏ để nước mưa.</span></p>
<p style="text-align: center;"><span style="font-size:14px"><img alt="" src="https://fbcdn-photos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xfa1/v/t1.0-0/p280x280/13607014_1027852187283678_7816378263202488945_n.jpg?oh=272ac8348268682079ad635cfe59ec59&oe=57F68430&__gda__=1476056507_a091285df7062afea10ac9a00d168ab6" style="height:270px; width:500px" /></span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Khuôn miệng Anh Phước to, nhỏ, đứt chữ, câu nói không thể tròn nhưng chúng tôi thấy mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc, anh chỉ hiểu một đều căn chòi ít hôm nữa sẽ biến thành căn nhà, sẽ không nỗi lo khi mùa mưa đang về, con anh, vợ anh sẽ có thể ngủ cả đêm chứ không còn cảnh ngồi co ro hứng nước mưa.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Cầm sắp vé số trên tay chuẩn bị đi bán cho kịp giờ sổ, mặc cho cơn mưa ngày càng nặng hạt. Anh, chị tiễn chúng tôi ra về, khuôn mặt kham khổ của đôi vợ chồng gặp nhiều bất hạnh, ánh mắt trong veo của hai đưa nhỏ dõi theo tôi suốt cả hành trình về lại thành phố. Người ta nói đúng, đi nhiều để biết mình còn may mắn hơn nhiều mảnh đời, để thấy đâu đó, những vùng quê nghèo còn đang chờ những người trẻ chúng tôi hành động.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Mùa hè đầu tiên đến với người bạn kỳ nghỉ hồng, tôi khoát trên mình chiếc áo hồng để tiếp tục vẽ nên bức tranh sắc màu tình nguyện. Không là những ngày máu lửa, sôi động của thời sinh viên, rực rỡ và mới mẻ của chiếc áo hoa phượng đỏ, tôi tiếp tục vẽ cho mình nét vẻ thầm lặng mà ý nghĩa của chiến sỹ kỳ nghỉ hồng.</span></p>
<p style="text-align:right"><span style="font-size:14px"><strong>BÍCH LIÊN</strong></span></p>
</body></html>