<html><head><meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"</head><body>
<div class="_39k5 _5s6c">
<div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">“Tuổi trẻ nào cũng mau quên và dễ thiết tha.” Nhà văn Tô Hoài đã từng viết như thế. Tôi thì không. Ít ra đó là điều tôi nghĩ. Chẳng thế mà dù đã đi qua khắp mọi miền đất nước, tôi vẫn chỉ giữ cho mình có hai nơi để luyến thương. Ấy vậy mà, vừa đặt chân đến vùng đất ấy, tôi đã phải lòng ngay lập tức.</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_h2x" style="text-align: center;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px"><img alt="" class="_297z _h2z _usd img" id="u_2j_0" src="https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/t31.0-8/p720x720/13735127_10154358139892486_8674368892424034418_o.jpg" style="height:400px; width:600px" /></span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Chúng tôi lên đường khi cả nước đang xoáy vào vấn đề tình nguyện mà phân tích, mổ xẻ, cân đo đong đếm thiệt hơn. Với tôi, tình nguyện, chẳng là gì cao xa, chẳng phải giúp đỡ người này người kia, mà đơn giản, là giúp chính bản thân mình. Tôi vốn ích kỷ và thiển cận, nên đi, chỉ để cố khỏa lấp những thiếu sót hụt hẫng trong bản thân, đi, để học cách chung sống, để tìm một ánh mắt tin tưởng, nói cho tôi biết, tôi không phải là kẻ không có chút giá trị nào.</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Buổi sáng đầu tiên ở Attapeu, tôi lặng lẽ rút khỏi khu tưởng niệm chiến sĩ Việt – Lào, mang máy ảnh đi ra con đường trước mặt. Tôi chạy theo con đường thẳng tắp, về hướng những đám mây đang vờn ngọn núi phía xa xa. Giây phút đó, tôi ước mình đang đi một mình, như bao nhiêu chuyến đi trước, lúc đó, chắc chắn, tôi sẽ không ngần ngại đi đến tận chân núi, leo lên những con dốc dựng đứng, chạm tay vào mây. Nhưng không, lần này khác, lần này tôi không một mình, lần này, tôi là một cá nhân trong một tập thể, có những quy tắc để tuân theo, những quy tắc không phải do tôi đặt ra!</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_h2x" style="text-align: center;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px"><img alt="" class="_297z _h2z _usd img" id="u_2j_1" src="https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/t31.0-8/p720x720/13765734_10154358140887486_8453710314328252175_o.jpg" style="height:400px; width:600px" /></span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Những ngày khám bệnh ở bản xa, ngồi trên chiếc xe bán tải, ruột gan muốn lộn tung lên vì đường dằn xóc, lầy lội. Tôi nhìn những người dân đang vây xung quanh mình, mùi mồ hôi lẫn với mùi quần áo cũ, những ái ngại khi tôi yêu cầu họ cởi áo khoác ngoài ra, vì bên trong, chỉ còn chiếc áo rách tả tơi. Tôi nhớ lời cô giáo từng nói khi lần đầu tiên dẫn chúng tôi đi thực tập ở bệnh viện Chợ Rẫy: “Em không được khóc. Còn ai có thể tin tưởng những y bác sĩ chỉ biết khóc khi nhìn thấy bệnh nhân?” Tôi không khóc, tôi cố giữ thái độ bình thản, nhưng có cái gì đó vẫn cứ nghẹn ứ ở cổ.</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_h2x" style="text-align: center;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px"><img alt="" class="_297z _h2z _usd img" id="u_2j_2" src="https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/t31.0-8/p720x720/13723856_10154358142647486_762951756189458565_o.jpg" style="height:400px; width:600px" /></span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Những ngày ở Attapeu, chỉ cần mở mắt ra, nhìn đâu cũng thấy một màu xanh ngắt. Một vẻ đẹp bình yên đến nao lòng, như một cô gái dịu dàng ít nói, cứ như vậy mà in sâu trong lòng người khác. Những con người sinh ra và lớn lên nơi đây, được nuôi sống bởi suối nguồn trong lành, cũng vì thế mà hiền lành chân chất. Tôi chẳng biết, họ trở nên gắn bó với tôi từ lúc nào. Từ những câu tiếng Việt xen tiếng Anh và cả tiếng Lào mà hai bên cùng ngập ngừng lúc ban đầu? Từ cái vỗ vai khe khẽ “Em có mệt không?” hay “Em mệt à, cố gắng chút xíu nữa, sắp xong rồi”? Hay từ những đọt bí xanh mới hái cùng những búp măng tươi roi rói bổ sung cho bữa trưa dã chiến giữa nơi núi rừng?</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_h2x" style="text-align: center;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px"><img alt="" class="_297z _h2z _usd img" id="u_2j_3" src="https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/t31.0-8/q85/p720x720/13710588_10154358145347486_1282238949109923607_o.jpg" style="height:400px; width:600px" /></span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Tôi chẳng biết, cái kẻ cứng đầu không bao giờ chấp nhận những người xa lạ gom mình về chung một nhà từ lúc nào đã hướng theo tiếng gọi “Nhà ơi” của một ông anh “tăng động”, để rồi cứ lăn vào mà tập tành, mà làm việc cùng nhau, mà răm rắp làm theo lời người khác bảo một cách rất chi là tự nguyện. Tôi cũng chẳng biết, vì sao buổi chia tay lại khóc nấc lên đến không kìm lại được. Cứ cúi đầu ôm mặt mà khóc như thế, chẳng biết bao nhiêu người đã ôm mình, bao nhiêu người đã lau nước mắt cho mình, bao nhiêu người thì thầm “Đừng khóc!” Tôi đã dừng lại rất lâu ở một vòng tay, “Về Việt Nam đừng nhớ anh nha!” Tôi đủ già để biết tất cả chỉ là trò đùa dai, nhưng dường như vẫn còn quá trẻ con để chấp nhận được rằng, cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Với tôi, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Em không nhớ một con người đơn độc nào ở Attapeu cả. Em nhớ tất cả chúng ta, những người anh em, Lào và Việt, cùng nhau, viết nên một quãng đời tuổi trẻ thật đẹp.</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_h2x" style="text-align: center;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px"><img alt="" class="_297z _h2z _usd img" id="u_2j_4" src="https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/t31.0-8/q83/p720x720/13719708_10154358147052486_783993823004767164_o.jpg" style="height:400px; width:600px" /></span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"> </div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Buổi sáng rời khỏi Attapeu, những bàn tay còn chạm nhau qua cửa kính xe, những ánh mắt còn quyến luyến tìm kiếm. “Các bạn kiểm tra kỹ lại nha, coi còn quên gì không.”</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: justify;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Còn chứ, lỡ bỏ quên cả trái tim ở Attapeu rồi, giờ biết làm sao???</span></span></em></div>
<div class="_2cuy _3dgx _2vxa" style="text-align: right;"><em><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px"><strong>Nguồn: Fb. Thảo Nguyên Lê Bùi</strong></span></span></em></div>
</div>
</div>
</body></html>