<html><head><meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"</head><body>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Tiếp tục hành trình kỳ nghỉ hồng, tôi mang theo nụ cười hạnh phúc đến với gia đình anh Chế Văn Út - Xã Tân Thành, tỉnh Hậu Giang. Trời chiều nay cũng mưa, căn nhà dột nát ướt và ngập trong nước mưa của tháng trước nay đã trở thành ngôi nhà ấm áp nghĩa tình, tường cao, nền lót gạch.</span></span></p>
<p style="text-align:center"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><img alt="" src="https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/13775379_1285885614758325_8774073876149932176_n.jpg?oh=4619887b599070ccf9a64b037222f7b8&oe=5821D211" style="height:264px; width:500px" /></span></span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Anh Út cười với chúng tôi, nụ cười không trọn vẹn, chiếc đầu ngẹo sang phải bởi anh dị tật bẩm sinh. Khuôn miệng anh to, nhỏ, đứt chữ, câu nói không thể tròn nhưng chúng tôi thấy mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc, anh chỉ hiểu một đều, sẽ không nỗi lo khi mùa mưa đang về, vợ anh sẽ có thể ngủ cả đêm chứ không còn cảnh ngồi co ro hứng nước mưa. Suốt buổi trao nhà, nụ cười của anh, chị làm chúng tôi ấm lòng, chúng tôi tặng anh, chị một số ít vật dụng trong nhà với niềm hi vọng, cuộc sống sẽ sáng màu hơn đối với cặp vợ chồng chịu nhiều bất hạnh này.</span></span></p>
<p style="text-align:center"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><img alt="" src="https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/13729016_1285885621424991_5542287954343398715_n.jpg?oh=162c918eefa4c9a4269f39b24f8e14e9&oe=581E268E" style="height:323px; width:500px" /></span></span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Cầm sắp vé số trên tay chuẩn bị đi bán cho kịp giờ sổ, mặc cho cơn mưa ngày càng nặng hạt. Anh, chị tiễn chúng tôi ra về, khuôn mặt kham khổ của đôi vợ chồng gặp nhiều bất hạnh, ánh mắt trong veo dõi theo tôi suốt cả hành trình về lại thành phố. Người ta nói đúng, đi nhiều để biết mình còn may mắn hơn nhiều mảnh đời, để thấy đâu đó, những vùng quê nghèo còn đang chờ những người trẻ chúng tôi hành động.</span></span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Mùa hè đầu tiên này, tôi khoát trên mình chiếc áo hồng để tiếp tục vẽ nên bức tranh sắc màu tình nguyện. Không là những ngày máu lửa, sôi động của thời sinh viên, rực rỡ và mới mẻ của chiếc áo hoa phượng đỏ, tôi tiếp tục vẽ cho mình nét vẻ thầm lặng mà ý nghĩa của chiến sỹ kỳ nghỉ hồng.</span></span></p>
<p style="text-align:right"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><strong>BÍCH LIÊN</strong></span></span></p>
</body></html>