<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Gửi hạnh phúc cho nhau</title>
</head>
<body>
<p align="center"><font color="#0000FF" face="Arial" size="2"><b>Gửi hạnh phúc
cho nhau</b></font></p>
<div style="float: left; width: 164px; height: 25px">
<table border="0" width="100%" id="table1">
<tr>
<td>
<img border="0" src="gui%20hanh%20phuc%20cho%20nhau.jpg" width="256" height="192"></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">1. Tôi tìm thấy tấm thiệp giữa
chồng báo chí, văn thư thường nhật. Nét chữ quen thuộc nhưng phong bì đóng dấu
bưu điện. Gọi là "đường gần" lại cố "đi vòng cho xa". Người cùng thành phố, muốn
tặng nhau một bất ngờ đấy mà. Mở ra, bên trong trang trí vỏn vẹn một cây thông.
Điều đặc biệt cây thông là một mẩu báo cắt ra từ cái kết của một bài báo mà tôi
đã viết, trên có in bút danh quen thuộc của tôi. Bên trong thiệp vẽ một ngọn nến
và lời chúc: "Mong ngọn nến này làm ấm lòng bạn trong đêm Giáng sinh an lành".
Đã mấy năm qua rồi tôi vẫn nhớ y nguyên khoảnh khắc mà tôi đã trào nước mắt vì
xúc động ấy. Cho đến bây giờ, tấm thiệp giản dị tự làm đó vẫn là kỷ niệm đẹp
nhất, lạ nhất vào Giáng sinh mà tôi đã từng được nhận.</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">2. Bé gái học lớp 4. Nhân dịp đến
Biên Hoà chơi nó mua về mấy tấm thiệp. Hỏi: Thiệp ở Thành phố đẹp hơn, mua ở
Biên Hoà chi vậy? Nó bảo: "Con biết thiệp thành phố đẹp hơn, nhưng mà các bạn
trong lớp con sẽ không có tấm thiệp nào mua ở tận Biên Hoà để tặng". Len lén mở
ra xem, thấy nó đề tặng: "Gửi M.D., tớ rất mừng vì có một người bạn như câu. Nè,
từ nay cậu nhớ mang kính vào đi, vì nếu không mắt cậu sẽ hư luôn đó. Tụi mình sẽ
cùng cố gắng vượt qua kì thi này thật tốt để nhận được những món quà thật đẹp
của ba mẹ trong đêm Noel nhé!" Người mẹ giật mình. Chị đã mua về nhà một cây
thông lớn trang trí thật đẹp mà không nghĩ rằng mong ước của con giản dị hơn
nhiều. Người lớn vẫn hay tưởng rằng lo xong những trách nhiệm… lớn là xong
chuyện. Chẳng phải người ta hay xa nhau từ những chuyện rất nhỏ nhặt đấy sao?</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">3. Đó là tấm thiệp in bình thường
như mọi tấm thiệp khác, cuả một người bạn gái mới quen. Không có cú sốc nào.
Nhưng người nhận, một phụ nữ gần 40 tuổi, thấy cảm động. Khi người ta lớn, tấm
thiệp cho nhau cứ như là… trẻ con. Nó xa xỉ, và xa xôi. Cũng đôi khi hoa, quà,
nhưng là cho con cái tặng thầy cô chúng vào các dịp lễ tết. Đôi khi cứ như là
bổn phận, thậm chí là… gánh nặng, chứ chẳng còn là chuyện tấm lòng. Thỉnh thoảng
hoặc những người đặc biệt lắm mới còn lo nghĩ chuyện quà cáp cho nhau. Một tấm
thiệp gửi một người bình thường mà ta quí mến có vẻ chiếm nhiều thời gian quá.
Và thế là không cho đi cũng chẳng bao giờ nhận lại, có phải vì thế mà người lớn
càng lúc càng ít bạn bè? </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Những cánh thiệp mỏng manh bay
đến muôn nơi mang theo những mong đợi, những bất ngờ, những xúc cảm dài lâu…
Hạnh phúc đôi khi hiện diện giản dị mà ta có thể chạm tay được, như thế. </font>
</p>
<p align="right"><b><font face="Arial" size="2">HOÀI PHƯƠNG</font></b></p>
</body>
</html>