<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Tiếp tục những chuyện đời…</title>
</head>
<body>
<p class="pTitle" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Tiếp tục những chuyện đời…</font></b></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="40" id="table1">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<font face="Arial" size="2">
<img border="0" src="tiep%20tuc%20nhung%20chuyen%20doi.jpg" width="200" height="150"></font></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><font face="Arial" size="2" color="#808080"><i>Ông
Dương Thành Truyền, phó TBT báo </i><em>Tuổi Trẻ</em><i> trao giải
thưởng cho em Đỗ Minh Hội (đạt giải ba với bài "Con sẽ sống, mẹ ơi")</i></font></td>
</tr>
</table>
<p class="pHead" align="justify"><font face="Arial" size="2">Ấm áp. Bắt đầu ngay
bằng một tính từ như vậy vì thật sự những người làm báo hay được dự hội họp như
chúng tôi cũng rất ít khi được dự một buổi họp có không khí ấm áp như buổi trao
giải “Chuyện đời tự kể” tại trụ sở báo <em>Tuổi Trẻ</em> sáng qua. </font></p>
<p class="pHead" align="justify"><font face="Arial" size="2">Bố con bác Hòa lặn
lội từ tận Quảng Ngãi, chị em chị Vưu Tú Nhi đến từ Bạc Liêu, bác Từ Lâm ở Đồng
Nai, mẹ con bé Hội đi từ Hóc Môn… </font></p>
<p class="pHead" align="justify"><font face="Arial" size="2">
<img class="lImage" onclick="return showImage(this.src)" src="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=118775" hyperlink height="15" hspace="0" width="15"> <a location="yes" statusbar="yes" menubar="yes" scrollbars="yes" titlebar="yes" toolbar="yes" resizable="yes" href="mms://media.tuoitre.com.vn/Stream/Videoclip/hoingolongyeuthuong.wmv">Xem
video ghi nhận lễ trao giải </a> </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Tất cả họ chưa bao
giờ gặp nhau nhưng đến đây lại tay bắt mặt mừng, thân quen như những người trong
gia đình. Cũng phải, dù chỉ biết nhau qua những câu chuyện tự kể trên mặt báo
nhưng đó lại là những câu chuyện từ trong gan ruột…</font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Những mảnh đời quấn quít</font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Vừa bước vào hội
trường, mọi người đã lao xao hỏi tên nhau và nhận ngay ra những điều bí mật. Đỗ
Minh Hội ngồi trên ghế xoay thay xe lăn nên ai cũng nhận ra "À, cậu bé xương
thủy tinh đây phải không", Hội lí lắc "Gọi ngay là xương bánh đa cho dễ hiểu ạ".
Một bác đầu bạc trắng vừa giới thiệu "Tôi tên Ninh", lập tức mấy người khác ồ
lên "À biết rồi, bác là người đã cứu những người lính đối phương"... Và cứ thế,
họ nhận ra nhau và bắt đầu thân quen ngay bằng những bí mật cuộc đời đã được san
sẻ...</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Thật bất ngờ khi
tác giả Minh Lâm, người đạt giải nhất với câu chuyện<a onclick="return onLinkClick(this)" location="yes" statusbar="yes" menubar="yes" scrollbars="yes" titlebar="yes" toolbar="yes" resizable="yes" href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=135235&ChannelID=194"><span style="text-decoration: none"><font color="#000000">
“Người mẹ và 15 tấm ảnh” </font></span></a>lại chính là cô giáo Lâm Minh Trang
đã từng xuất hiện trên trang 1 báo <em>Tuổi Trẻ</em> với câu nói “Hãy có trách
nhiệm hơn với chính mình” trong loạt bài hưởng ứng cuộc vận động nói không với
tiêu cực và bệnh thành tích trong ngành giáo dục. Phải ký tên khác là vì câu
chuyện về chuyến vượt biên bất thành năm 14 tuổi ấy vẫn còn là một vết thương,
một nỗi đau trong lòng chị Trang. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">“Không ngờ bài của
tôi lại được chọn đăng trong ngày 30-4, một ngày cũng rất nhạy cảm. Tôi hồi hộp
chờ phản ứng của mọi người. Và hôm rồi mẹ tôi đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong
gia đình. Có tôi, có các chị em họ của tôi ở Mỹ về, có cả cô bạn đã giúp tôi
vượt biên năm nào nay đã thành Việt kiều. Chúng tôi gặp lại với nhau, không nói
chuyện đúng sai mà chỉ đơn giản là cùng ngồi lại, hưởng những phút vui vẻ ở nơi
mà chúng tôi thuộc về…”. Ngồi bên mẹ, chị Trang rươm rướm nước mắt làm chúng tôi
quên mất chị đã là một cô giáo nổi tiếng với những quyết tâm và hành động mạnh
mẽ. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Còn nhiều giọt nước
mắt nữa, như giọt nước mắt của bác Nguyễn Xuân Hòa đã ứa ra ngay khi vừa bước
xuống khỏi chiếc xe đường dài đến cửa báo TT. “Khi biết tin được giải ba, thằng
Hoàng (anh Nguyễn Xuân Hoàng, tác giả bài
<a href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=136023&ChannelID=194">
<font color="#000000"><span style="text-decoration: none">“Cám ơn chiến hữu của
ba”)</span></font></a> mừng lắm, hứa sẽ đưa ba đi cùng từ Quảng Ngãi vào lãnh
giải. Không ngờ…”. </font></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="40" id="table2">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<font face="Arial" size="2">
<img border="0" src="tiep%20tuc%20nhung%20chuyen%20doi2.jpg" width="150" height="200"></font></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><font color="#808080" face="Arial" size="2"><i>
Bác Nguyễn Xuân Hòa "Đã sinh con ra là tôi quyết chí cho nó ăn học. Có
chuyện chiếc xe đạp là vì thế. Chỉ không ngờ con tôi ra đi sớm quá..."</i></font></td>
</tr>
</table>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Không ngờ hôm nay, bác Hòa, người
cha đã cùng chiến hữu của mình là chiếc xe đạp thồ hơn 20 năm đưa 5 người con
vào đại học, lại phải đến đây một mình. Anh Hoàng đã đột ngột ra đi sau một đêm
làm việc kiệt sức. Bác Hòa kể từ ngày bài anh Hoàng viết về cha và chiếc xe đạp
được đăng, bác cất giữ, thỉnh thoảng lại lấy ra đọc, lúc khóc lúc cười trước tấm
lòng con trai mình, “nhưng từ khi nó mất đến giờ thì tôi không dám đọc nữa”. Rồi
tấm giấy chúc mừng, chiếc kỷ niệm chương mang tên anh hôm nay sẽ trở thành kỷ
vật cuối cùng anh để lại.</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Có nhiều nước mắt
vì gần như tất thảy hơn 3500 câu chuyện cuộc đời được kể lại và gửi đến cho
chúng tôi đều là những câu chuyện buồn. Buồn nhưng lại mang đến rất nhiều niềm
lạc quan, tự tin, rất nhiều niềm vui sống cho người đọc. Và hôm nay, gặp một số
trong số nhiều tác giả ở đây, chúng tôi còn được biết thêm nhiều niềm vui nữa đã
được nối dài sau khi những câu chuyện tận đáy lòng được mang ra chia sẻ. </font>
</p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Đỗ Minh Hội (tác
giả bài
<a href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=161903&ChannelID=89">
<span style="text-decoration: none"><font color="#000000">“Con sẽ sống, mẹ ơi”)</font></span></a>
lọt thỏm trong chiếc ghế xoay, hôm nay được dùng tạm để thay xe lăn cho em,
nhưng giọng thì cao vút “Cha mẹ em đã cho em cả một thiên đường ở trong nhà, còn
bài viết được đăng trên báo đã cho em một cánh cửa để đi vào xã hội”. Với căn
bệnh “xương thủy tinh”, cha mẹ bé Hội gần như đóng chặt cánh cửa nhà sau lần gãy
xương thứ 29 của em, lần bán nhà, dọn nhà thứ 10 của mẹ. Báo đăng, những cú điện
thoại, những lá mail, những người ở xa mang vác lỉnh kỉnh quà bánh đến thăm Hội.
Chị Thu Hương, mẹ Hội tâm sự “Những người khách lạ mang cho mấy đứa nhỏ vài món
quà, nhưng đã mang cho tôi cả một niềm tin vào con người, vào lòng tốt vốn đã bị
xói mòn, chai sạn. Những chuyện diễn ra sau khi bài viết của bé Hội được đăng
báo đã khiến tôi lại biết mở lòng ra với cuộc đời…’. </font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Nối dài những câu chuyện</font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Với vẻ ngoài rất
tươi vui, khoẻ mạnh, cô Đoan Chính (tác giả bài
<a href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=132009&ChannelID=194">
<span style="text-decoration: none"><font color="#000000">“Để lòng tôi thanh
thản hơn”)</font></span></a> bình thản kể về căn bệnh ung thư trực tràng của
mình và việc cô đã thăm và giúp đỡ được 276 bệnh nhân cùng cảnh phải sử dụng hậu
môn nhân tạo. “Bệnh của tôi không chỉ đau đớn mà còn khổ sở, bất tiện, nhiều khi
dở khóc dở cười trong sinh hoạt. Hơn một năm tự nghiên cứu, tôi đã khắc phục
được cho mình, đã giúp được cho những người bệnh “hàng xóm giường”, nhưng còn
bao nhiêu người khác nữa. Đọc báo, tôi nảy ra một ý, thế là viết, may mắn được
đăng…”. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Sau bài báo là
những cú điện thoại nhờ tư vấn, nhờ thăm bệnh dù cô Đoan Chính là bệnh nhân chứ
không phải bác sĩ. Bài báo và phương pháp khắc phục bệnh tật của cô được trường
ĐH Y Lào dịch và đưa vào giảng dạy, những người bạn ở Pháp, Mỹ lưu truyền qua
internet, câu “Chăm sóc cho những người bệnh khác, tôi hầu như đã quên bệnh của
mình” kết bài được một linh mục dùng làm tiêu đề bài giảng… </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Không chỉ có những
lời kể, những nhân vật, trong buổi họp mặt hôm nay còn có những hình ảnh trong
<a href="mms://media.tuoitre.com.vn/stream/videoclip/Consesongmeoi.wmv">
<font color="#000000"><span style="text-decoration: none">phim tài liệu “Con sẽ
sống mẹ ơi’ của HTV</span></font></a> được chiếu lại. Từ một bài báo, một tập
phim đã được ra đời để tiếp tục truyền đi một nghị lực sống. Hình ảnh dẫn mọi
người đến với căn nhà có rất nhiều bậc, nhiều gương của mẹ con Hội. Lời bình
trong phim vốn được trích ra từ nhật ký của hai mẹ con, làm nhiều người rươm
rướm nước mắt Những mảnh giấy xin địa chỉ được chuyền đi và một cuộc hẹn với một
nhóm nho nhỏ đã được xác lập vào cuối tuần ở nhà Hội… </font></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" align="left" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="40" id="table3">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<font face="Arial" size="2">
<img border="0" src="tiep%20tuc%20nhung%20chuyen%20doi3.jpg" width="200" height="150"></font></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><i><font face="Arial" size="2" color="#808080">Khóc
khi nghe chuyện của Duyên...</font></i></td>
</tr>
</table>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Đã từng đến căn nhà
nhỏ ở tít cực đông thành phố ấy nên tôi biết ở đó có rất nhiều nụ cười. Nụ cười
đang dần ngời lên trong mắt, trên môi Duyên, cô gái đã phải thấy đất sụt dưới
chân mình khi người chồng phát bệnh AIDS chỉ 12 ngày sau đám cưới, hôm nay chắc
chắn sẽ còn nhuận hơn khi đến thăm nhà Hội. Đã biết, đã đọc nhưng câu chuyện của
Duyên vẫn làm nhiều người tham dự hôm nay phải ngỡ ngàng trước mức độ khốc liệt
của nó, và càng ngỡ ngàng trước sự tự tin của cô. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Nay Duyên đang ngày
ngày lao mình vào công cuộc phòng chống AIDS, lại cả đang hy vọng nuôi dưỡng
trong mình một mầm sống mới. Cô bảo khi gửi bài đến dự thi cô đã rất tự tin, bài
đăng còn tự tin hơn và hôm nay đến đây lãnh giải lại càng tự tin hơn nữa. Và
lòng tự tin sẽ không bao giờ thừa với những khó khăn mà cô đã và sẽ còn phải
vượt qua.</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Một câu chuyện nhỏ
cô Đoan Chính kể đã gây rất nhiều ấn tượng: “Trong bệnh viện, tôi đã được chứng
kiến rất nhiều nước mắt của đàn ông, những người vừa phải mang bệnh, vừa phải
mang nỗi khổ tâm là cái … nhân tạo bên mình. Sau khi biết tôi, được tôi chỉ dẫn,
giúp đỡ, khi gặp lại họ đã hát, và giải thích “hát cho ung thư bay đi”…”. Nhiều
tiếng cười, tiếng vỗ tay vang lên trong hội trường. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Và đúng, đó là điều
lớn nhất vẫn đang lan toả trong cuộc sống sau khi cuộc thi kết thúc, hát cho ung
thư bay đi, viết cho nỗi buồn, thất vọng vơi đi, san sẻ cho niềm vui được nhân
lên, cho những tâm sự, những nỗi niềm được gặp nhau, được cùng nhau vui sống.</font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Ngọt ngào hơn cho những chuyện đời</font></b></p>
<p class="pInterTitle" align="center" style="margin-top: 0; margin-bottom: 0">
<img border="0" src="tiep%20tuc%20nhung%20chuyen%20doi5.jpg" width="430" height="199"></p>
<p class="pInterTitle" align="center" style="margin-top: 0; margin-bottom: 0">
<font color="#808080" face="Arial" size="2"><i>Ảnh: QC</i></font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Nhiều tác giả đã
bắt đầu lời phát biểu của mình bằng từ may mắn, họ bảo “may mắn mà bài của tôi
được chọn”. Nhưng chúng tôi, những người tổ chức cuộc thi mới chính là người may
mắn. May mắn vì đã được biết những câu chuyện mà đôi khi các tác giả chưa hề nói
với ai (như chú Trần Đình Ninh, bài
<a href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=135486&ChannelID=194">
<span style="text-decoration: none"><font color="#000000">“Lệnh thủ tiêu thành
tình giải cứu”,</font></span></a> hay chị Phương Thảo, bài
<a href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=157393&ChannelID=7">
<font color="#000000"><span style="text-decoration: none">“Xứng mặt con ông cháu
cha”),</span></font></a> may mắn vì đã được nối dài những câu chuyện thành những
vệt lấp lánh mang theo nhiều nhân nghĩa và niềm vui giữa cuộc đời… </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Không hẹn mà gặp,
cả anh Dương Thành Truyền, phó TBT báo <em>Tuổi Trẻ</em> lẫn anh Hàng Chức
Nguyên, đại diện ban tổ chức và ban giám khảo đều kết thúc bài phát biểu của
mình bằng lời cảm ơn các tác giả. Cảm ơn vì họ đã chia sẻ những gì mà một đời
mình chắt chiu. “Những câu chuyện của các anh chị đã cho người đọc một tấm gương
để soi, một lăng kính để nhìn, một tấm phin để thanh lọc…”.</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Bên cạnh lời cảm ơn
cũng có những lời xin lỗi. Trước nhất là lời xin lỗi của ban tổ chức đến mọi
người vì đã không kịp thực hiện cuốn tuyển tập “Chuyện đời tự kể” kịp thời gian
trao giải. Sau nữa là lời xin lỗi của tổng thư ký tòa soạn đến bác sĩ Sao Mai,
tác giả của bài
<a href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=145927&ChannelID=194">
<font color="#000000"><span style="text-decoration: none">“Nỗi đau để lại từ một
bản tin”.</span></font></a> Câu chuyện của chị là những xót xa, cay đắng mà chị
phải chịu đựng sau một bản tin thiếu chính xác trên <em>Tuổi Trẻ</em>. </font>
</p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Tâm sự của chị đã
được đăng báo, được chia sẻ, lời xin lỗi của tòa soạn cũng đã được đăng công
khai, hôm nay lại được chân thành nhắc lại, chị cũng đã đến đây… Ngần ấy chắc
cũng chưa đủ để chị hết giận <em>Tuổi Trẻ</em>, cũng chưa đủ để chúng tôi có thể
an ổn với lương tâm nghề nghiệp của mình. Nhưng không biết làm sao hơn, chỉ biết
rằng lòng người bao giờ cũng rộng và mỗi câu chuyện xảy ra, mỗi bài học để lại
đều sẽ khiến người ta lớn hơn…</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Kết thúc buổi trao
giải, chị Thu Hương vừa cười rất tươi vừa rơi nước mắt nói “Tôi tặng câu “Con sẽ
sống, mẹ ơi” của bé Hội nói với mẹ cho đứa bé đang tượng hình trong cô Duyên,
mong cô Duyên và bé khoẻ”…Nhiều người hẹn sẽ đến thăm Duyên khi mẹ tròn con
vuông, nhiều lời hẹn sẽ cùng cô Đoan Chính đi chia sẻ nụ cười trong bệnh viện,
nhiều người hứa sẽ đến cùng Hội tập thể dục…</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Chúng tôi biết rằng
những câu chuyện đời vẫn đang tiếp tục, lần này thì ngọt ngào hơn…</font></p>
<p class="pBody" align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo TTO</i></b></font></p>
</body>
</html>