<html><head><meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"</head><body>
<p style="text-align:center"><img alt="" src="http://www.thanhdoan.hochiminhcity.gov.vn/ThanhDoan/webtd/Content/news/2020/2/33168/ctv.jpg" style="height:451px; width:600px" /></p>
<p style="text-align:center"><span style="font-size:12px"><em>Đồng chí Hồ Thị Huyền Trang (thứ hai từ trái sang) - Ảnh: Công Nhật, báo Tuổi Trẻ</em></span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px"><strong>Tôi vào ngành Công an từ năm 2012, được phân công công tác tại Đội Tuyên truyền - Phòng Công tác chính trị Công an tỉnh Tây Ninh. Sau những ngày đầu bỡ ngỡ, tôi dần quen và phát huy được chuyên ngành báo chí với nhiệm vụ cầm máy ảnh, máy quay phim theo chân các đồng đội trên những nẻo đường tác nghiệp.</strong></span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Các tổ công tác của chúng tôi khi thì bon bon xe máy trong buổi sáng tinh sương, lúc lội nước giữa trưa hè nắng đỏ lửa. Có những đêm khuya thức trắng ghi lại những hình ảnh, thước phim đột kích vào “hang ổ” tội phạm liều lĩnh, manh động; lúc được tiếp xúc, hòa mình cùng với quần chúng nhân dân.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Những tháng ngày trong quân ngũ, tôi học được rất nhiều: sự mưu trí, lòng can đảm của các đồng chí trên tuyến đầu đấu tranh với tội phạm; tình anh em, tình đồng đội gian khổ bên nhau, tận tâm với nhiệm vụ; tình quân - dân chân thành, mộc mạc...</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Ai cũng quen với những hình ảnh mạnh mẽ, can trường của các chiến sĩ Công an trước tội phạm, riêng tôi may mắn được chứng kiến cả những phút yếu lòng, nỗi day dứt của các anh trước những bi kịch cuộc đời, trước những mất mát, chia ly, những vụ án mạng và tai nạn giao thông mà nạn nhân là những em bé còn rất nhỏ. Có đêm chúng tôi băng qua những cánh rừng ôm dọc biên giới, đó là những giây phút tôi lắng lòng mình để nhìn lại, để ngẫm nghĩ về ngành nghề mình đã lựa chọn và để nhìn rõ hơn những giọt mồi hôi của đồng đội. Nỗi nhọc nhằn thường được nhanh chóng xua đi sau những nụ cười, những câu chuyện vui - buồn mà tôi được trải nghiệm.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Chúng tôi đã nhiều lần đứng bên cột mốc chủ quyền của Tổ quốc, nghiêng mình về phía bên kia nước bạn Campuchia để tưởng nhớ các thế hệ cha anh đã quên mình, ngã xuống vì chính nghĩa. Tôi hay bước lên những rẻo dốc cao quay đầu nhìn lại phía quê hương từ đầu biên giới, cảm xúc bồi hồi được ngắm nhìn một phần đất nước hiện ra sau những cánh rừng tràm nhấp nhô đan xen các cánh đồng mì trải dài đến dưới chân núi Bà Đen hùng vĩ.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Tôi chắc hẳn rằng những cán bộ trẻ, nhất là công tác trong ngành Công an như tôi đều khao khát và phấn đấu để một ngày được cùng các bậc cha chú, anh chị đi trước đứng vào hàng ngũ của Đảng. Ngoài niềm tự hào và vinh dự, đó còn là cột mốc đánh dấu bước trưởng thành trong sự nghiệp của một chiến sĩ Công an nhân dân.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Một chiều cuối tháng 7, chúng tôi theo đoàn công tác của Công an tỉnh đến dâng hoa, dâng hương tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ tại Ban An ninh Trung ương Cục miền Nam thuộc xã Tân Lập, huyện Tân Biên, tỉnh Tây Ninh. Ban An ninh được thành lập tháng 7/1960 với tên gọi ban đầu là Ban Bảo vệ An ninh Xứ ủy có nhiệm vụ phòng gian bảo mật, bảo vệ an toàn tuyệt đối các cơ quan đầu não của cách mạng miền Nam tại Trung ương cục miền Nam. Đây là một trong những “địa chỉ đỏ” quen thuộc, nhiều đoàn công tác từ các tỉnh thành khác cũng hay đến thăm viếng. Lúc đứng dưới Tượng đài Bảo vệ An ninh Tổ quốc để đợi đoàn tập hợp, tôi trò chuyện cùng một người anh cấp bậc Thượng úy công tác ở đơn vị khác. Sau những lời chào, hỏi thăm về công việc, anh hỏi tôi về việc đã là đảng viên chưa, tôi thật tình trả lời:</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">- Em chưa được vào Đảng, em phấn đấu cũng nhiều nhưng vẫn chưa đến lượt được đi học lớp cảm tình Đảng.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Anh chợt nhìn tôi với một chút ngỡ ngàng, tôi hơi bất ngờ với ánh nhìn vừa cảm thông lại vừa nghiêm khắc, rồi như nhận ra nét bối rối của tôi, anh mỉm cười:</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">- Em luôn phấn đấu là tốt, nhưng anh phải nói với em thế này: được kết nạp Đảng là vinh dự, là bước đánh dấu sự trưởng thành của mỗi người cán bộ, cũng là để cống hiến nhiều hơn chứ không phải vào Đảng để mưu cầu lợi ích gì nên em đừng bao giờ có suy nghĩ chuyện đến lượt hay chưa đến lượt. Em hãy cứ phấn đấu như từ trước đến nay, em sẽ đứng vào hàng ngũ của Đảng khi em đã thực sự xứng đáng. Em nhìn kia, gần 14 ngàn cái tên liệt sỹ được khắc lên Bia chiến thắng, có bao nhiêu người đã là đảng viên? Họ chiến đấu cho đến lúc hy sinh, họ cũng ước mơ vào Đảng nhưng có nghĩ gì chuyện bao giờ đến lượt mình đâu?</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Tôi vừa bỡ ngỡ với câu nói của anh vừa có chút hổ thẹn. Thật ra tôi chưa từng nghĩ sẽ vào Đảng để có lợi ích gì, nhưng quả thật lâu nay tôi vẫn chưa thực sự thấu hiểu hết ý nghĩa của việc bước chân vào hàng ngũ vinh quang của Đảng. Cho đến khi anh bước đi, hòa vào hàng quân đang đứng dưới tượng đài và mãi đến hôm nay, tôi cũng không có dịp gặp lại anh, thế nhưng tôi không sao quên được câu nói của người đồng chí không hề thân quen. Tôi trưởng thành hơn nhiều từ những tháng ngày như thế, tất cả như những ánh sáng soi đường, dẫn lối tôi đến ngày được vinh dự bước vào hàng ngũ vinh quang của Đảng.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Ngày 25/12/2016, tôi nhớ mãi cột mốc quý giá trong cuộc đời mình. Ngày được Cấp ủy đơn vị tổ chức Lễ kết nạp Đảng cũng là lúc tôi chuẩn bị chuyển công tác về Công an Thành phố để nhận nhiệm vụ mới. Cảm xúc vui sướng, tự hào và cả những cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng... Tôi hồi hộp bước lên trước lá cờ Đảng để đọc lời tuyên thệ, đồng chí Bí thư Chi bộ trao quyết định và tặng hoa, tôi kiềm nén để không bật khóc trước tràng pháo tay của các đảng viên trong Chi bộ. Buổi lễ hôm ấy diễn ra rất nhanh hay vì tim tôi đập mạnh quá nên cũng mất luôn cảm giác về thời gian. Kết thúc buổi lễ, tôi - người đảng viên mới tự hào bước ra sân cờ, buổi chiều cơ quan lồng lộng gió, lá cờ Tổ quốc tung bay trên nền trời xanh biếc, có lẽ chỉ tôi hiểu rõ nhất lòng tôi. Bao nhiêu tháng ngày phấn đấu, bao nhiêu bài học góp nhặt, tích lũy được từ những nơi tôi đã qua, những người tôi đã gặp và đây là lúc tôi biết mình xứng đáng và càng phải cố gắng để xứng đáng hơn nữa.</span></p>
<p style="text-align:justify"><span style="font-size:14px">Giờ phút ấy, tôi nhớ lại câu nói của người đồng chí dưới bóng Tượng đài Bảo vệ An ninh Tổ quốc và lời chú Bí thư Chi bộ dặn dò trong ngày tôi kết nạp Đảng: “Dù có làm gì, có công tác nơi đâu, người đảng viên cũng không được có giây phút nào chểnh mảng, hãy luôn phấn đấu và vững tin vào lý tưởng mình đã chọn trong đời”.</span></p>
<p style="text-align:right"><span style="font-size:14px"><strong>HỒ THỊ HUYỀN TRANG</strong></span></p>
<p style="text-align:right"><span style="font-size:14px"><em>Đoàn Công an Thành phố Hồ Chí Minh</em></span></p>
</body></html>