<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Những con người tôi yêu</title>
</head>
<body>
<p align="center"><font face="Arial" size="2"><font color="#0000FF"><b>Những con
người tôi yêu</b></font></font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Chỉ là câu chuyện nhỏ, một kỷ
niệm, một mảnh ký ức không thể nào quên.. Nhưng đáng kể vì đó là những khoảnh
khắc của một thời, một đời... Nhưng sâu sắc vì nó là lời giải cho một cuộc sống
có ý nghĩa... </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Đã 6 năm, tôi gắn bó cùng Đoàn.
Bạn bè hay cười bảo nhóm máu của tôi là máu... Đoàn. Tôi bén duyên và yêu Đoàn
bắt đầu từ những... con người tôi yêu!</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Đó là những người bạn đã cho tôi
niềm tin vào tình bạn và sự cầu tiến. Tôi còn nhớ như in hình ảnh của mình, cô
bé cấp 2 gầy gò trong bộ đồ tây duy nhất, chủ nhật nào cũng đạp xe lọc cọc, lẽo
đẽo "bám đuôi" bạn đến sinh hoạt tại Quận Đoàn 3. Nhiệt tình và chăm chỉ, nhưng
nhiều tự ti bởi cái nghèo cái khó. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Theo thời gian, tính nhút nhát
dần biến mất. "Bạn làm được tại sao mình lại không nhỉ" - Tôi tự hỏi như thế.
Rồi bạn bè động viên, giúp đỡ về vật chất lẫn tinh thần, thậm chí còn "khiêu
khích" tôi thi đua nữa chứ! Tôi đã "lột xác" thực sự khi trở thành cô nữ sinh
cấp 3. Và "say" Đoàn từ dạo ấy... </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Do là người thầy đã cho tôi sự
khiêm tốn và lòng tự trọng của người ĐOÀN VIÊN </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Thầy chưa một lần đứng lớp dạy
tôi. Vậy mà trong mỗi bước đi, tôi luôn mong có thầy bên cạnh. Từ sự nhút nhát,
tự ti. tôi chuyển sang sự tự tin thái quá đến nỗi kiêu căng trước những thành
quả của buổi ban đầu. Để rồi vấp ngã đầu tiên đến, tôi choáng váng thật sự: Bí
thư Đoàn trường xếp hạng chót lớp. Xấu hổ, tôi trốn bạn, trốn thầy, trốn Đoàn.
Thầy đã lặng lẽ tìm hiểu nguyên nhân, lặng lẽ vực tôi dậy vì "Đoàn làm cho con
học tốt hơn". Đứng lên từ vấp ngã, Đoàn trở thành động lực học tập. "Chỉ có học
tốt mới hoạt động Đoàn tốt". Phương châm rất Đoàn ấy ra - đời. Tôi được tuyển
thẳng đại học. Và tôi ra trường với lời dặn dò của thầy: </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">"Nếu không là vì sao giữa trời
cao. Hãy là ngọn đèn trong căn phòng thấp" </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Đó là người anh, đã truyền cho
tôi kinh nghiệm và lòng nhiệt huyết tuổi trẻ: "Chính thanh niên là lớp người dám
bốc cháy mình lên, biết mình dẫu có lúc sẽ biến thành cái khác nhưng vẫn một
lòng hy sinh vì khát vọng góp ánh sáng cho đời. Chính năng lượng của quá trình
phân hủy tạo nên vẻ đẹp sáng rực của ngọn lửa ý thức về giá trị của sự hy sinh".
Tôi rất thích nói chuyện với anh. Những câu nói của anh góp phần nuôi dưỡng ngọn
lửa trong tôi cứ cháy, cháy mãi. Từ anh toát lên một tình yêu với Đoàn bình dị
nhưng sâu sắc và mãnh liệt. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Và "đó là "anh" - người đoàn viên...
"đáng ghét". Mọi người vẫn thường đùa rằng: "Muốn vận động được thanh niên thì
ít nhất phải "vận động" được một người. Đó là phương thức 1 + 1". Mọi người bảo
tôi: "Con gái cán bộ Đoàn cứng như đá". Mọi người cũng thật bất ngờ khi biết
rằng "Anh dám phá đá để tìm ngọc". Tôi bén duyên... từ Đoàn. Từ đó tôi có thêm
một điểm tựa cho tình yêu và lý tưởng. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Đó còn là các bạn đoàn viên, là
gia đình tôi... và còn nhiều, nhiều nữa những con người luôn là động lực để tôi
học tập và phấn đấu không ngừng nghỉ. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Vào Đoàn, với con bé cấp 2 thuở
nào, chỉ là niềm tự hào trẻ thơ vì... chẳng phải ai cũng được như mình. </font>
</p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Nhưng hôm nay, niềm tự hào ấy đã
được nhân lên bội phần. Sống cùng Đoàn, tôi hạnh phúc vì được trưởng thành, đã
vêu và được sống một cách đúng nghĩa: như một người THANH NIÊN! </font></p>
<p align="right" style="margin-top: 0; margin-bottom: 0"><b>
<font face="Arial" size="2">LÊ QUANG THỤC QUỲNH </font></b></p>
<p align="right" style="margin-top: 0; margin-bottom: 0"><i><b>
<font face="Arial" size="2">Đại học Kinh tế (2001)</font></b></i></p>
</body>
</html>