<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Những tờ 500 đồng của mẹ</title>
</head>
<body>
<p align="center"><font face="Arial" size="2"><b><font color="#0000FF">Những tờ
500 đồng của mẹ </font></b></font></p>
<div style="float: right; width: 135px; height: 21px">
<table border="0" style="border-collapse: collapse" width="100%" id="table1">
<tr>
<td>
<img border="0" src="nhung%20to%20500%20dong%20cua%20me.jpg" width="179" height="288"></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Lúc tôi còn nhỏ, đi học sáng nào
mẹ cũng mua cho 500 đồng xôi để ăn sáng, còn mẹ chỉ uống căng một bụng nước rồi
vội vã gánh hàng đi bán rong. Ăn xôi hoài tôi chán, phụng phịu không chịu ăn nữa.
Mẹ hứa hẹn sẽ đổi món ăn khác cho tôi. Sáng sớm hôm sau tôi ngửi thấy mùi thơm
từ trong bếp. Tôi cằn nhằn mẹ nhưng vẫn bưng chén cơm ăn ngon lành.<br>
<br>
Kể từ đó, ngày nào món ăn sáng của tôi không cơm chiên cũng là vắt xôi nhỏ. Thấy
đám bạn đi học ăn đủ thứ quà vặt tôi rất thèm, đòi mẹ cho tiền để vào trường mua
thức ăn như chúng bạn. Mẹ chỉ phát cho tôi mỗi sáng 500 đồng. Tôi vô tư không
biết mẹ kiếm những đồng 500 ấy khó nhọc như thế nào, mẹ không dám mua một vắt
xôi cho riêng mình mà nhường cả cho tôi.<br>
<br>
Mẹ ki cóp từng tờ 500 đồng để nuôi gia đình từ gánh hàng rong nặng trĩu. Tôi lớn
lên một chút, biết đi bỏ mối bánh mì, xách thùng yaourt ra ngồi ở cổng trường,
góp nhặt từng tờ 500 đồng mang về cho mẹ.<br>
<br>
Tôi đã biết khóc ròng những hôm trời mưa bán ế, biết tiếc đứt ruột những tờ 500
đồng bị rách do vội vã lấy nhầm. Ngày còn bé, tôi chỉ ao ước có nhiều tiền để ăn
sáng với những thức ăn ngon như chúng bạn, có áo quần đẹp như chúng bạn.<br>
<br>
Bây giờ kiếm được tiền nhưng 500 đồng tôi cũng không dám xài phí. Tôi phung phí
sao được khi mẹ còn rong ruổi ngoài đường giữa trưa nắng như đổ lửa với gánh
hàng nặng trĩu trên vai. Nhiều tờ 500 đồng góp lại mẹ sẽ được về nhà sớm hơn,
con đường mẹ đi sẽ ngắn hơn...<br>
<br>
Mẹ nuôi mấy chị em tôi vào đại học, nên danh nên phận bằng những tờ 500 đồng
nhọc nhằn, chắt chiu. Đi học xa, mỗi lần nhận giấy báo ra bưu điện lĩnh tiền,
tôi hình dung dáng mẹ gầy gò, ngồi đếm từng tờ 500 đồng góp nhặt gửi cho con mà
trào nước mắt.<br>
<br>
Bây giờ khi con cái đã lớn khôn, mẹ tôi cũng đã già. Không còn gánh nổi gánh
hàng rong, mẹ lại mở quán bên đường. Tôi năn nỉ mẹ nghỉ ngơi, mẹ bảo mẹ làm việc
quen rồi, ngồi không sẽ buồn. Mẹ còn nói: “Mẹ ki cóp tiếp những đồng 500 cho đời
sau của con”. Tôi trào nước mắt.<br>
<br>
Tôi quyết tâm thay đổi cuộc đời mình và cho mẹ bớt khổ. Tôi dành dụm được chút
vốn, mở cửa hàng kinh doanh. Mẹ tôi lo lắng gọi điện lên: “Làm ăn cẩn thận nghe
con, đừng ham lợi lớn, ki cóp từng đồng 500 mà chắc ăn”.<br>
<br>
Tôi cười xòa, tôi kinh doanh lớn mà mẹ làm như bán quán cóc của mẹ không bằng.
Nhưng rồi tôi bị lừa một cú hầu như mất hết tất cả, tôi suy sụp hẳn, muốn buông
xuôi. Những đồng tiền mồ hôi nước mắt dành dụm bao ngày bỗng chốc tiêu tan. Giữa
lúc ấy, mẹ gửi người quen mang lên cho tôi 1 triệu đồng: “Thất bại rồi sẽ thành
công con à! Con hãy bắt đầu lại lần nữa”.<br>
<br>
Tôi mở túi tiền của mẹ, toàn những tờ tiền lẻ mẹ góp nhặt từng ngày. Mẹ luôn bắt
đầu từ những tờ tiền lẻ 500 đồng, tại sao tôi không thể, trong khi bây giờ tôi
có cả triệu đồng góp nhặt của mẹ và còn kinh nghiệm, kiến thức và sức trẻ trong
tôi?<br>
<br>
Tôi đã đứng lên và làm lại từ đầu. Mỗi lần gặp khó khăn, nản chí, tôi lại nhớ
đến mẹ, đến những tờ 500 đồng của mẹ. Mẹ luôn gửi thư động viên tôi. Bây giờ tôi
đã có một cửa hàng điện máy khang trang, việc kinh doanh tiến triển tốt.<br>
<br>
Trong quyển nhật ký của mình, tôi ép một tờ 500 đồng kỷ niệm của mẹ để nhớ lời
mẹ dạy: “Hãy luôn bắt đầu cuộc sống từ những tờ 500 đồng. Nếu cố gắng con sẽ có
tất cả”.</font></p>
<p align="right"><i><b><font face="Arial" size="2">Theo TTO</font></b></i></p>
</body>
</html>