<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Chàng bác sĩ ở Trường Sa</title>
</head>
<body>
<p class="pTitle" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Chàng bác sĩ ở Trường Sa</font></b></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="40" id="table1">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<img border="0" src="chang%20bs.bmp" width="200" height="150"></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><font size="2" face="Arial" color="#808080"><i>Bác sĩ
Lê Trọng Tuấn (</i><em>giữa</em><i>) tại lễ tuyên dương các thầy thuốc
trẻ</i></font></td>
</tr>
</table>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Nhỏ nhẹ và thư sinh, nếu nước da
không hơi đen thì rất đẹp trai! Bác sĩ Lê Trọng Tuấn khiến bất kỳ người nào gặp
anh cũng có ý nghĩ như thế. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Nhưng điều thú vị
hơn cả mà chàng trai sinh năm 1979 này khiến người đối diện bất ngờ là mới ra
trường 4 năm, nhưng bác sĩ Tuấn có đến 2 năm ở Trường Sa; là “năng khiếu” bắt cá,
nhất là những giống cá đối với người ở đất liền chúng ta là đặc sản!</font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font size="2" face="Arial" color="#008000">“Vì mọi người quan tâm đến Trường
Sa, trong đó có tôi”</font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Bác sĩ Tuấn ra
Trường Sa lần đầu vào tháng 6-2005, khi ra trường chưa đầy một năm. Được phân
công ra đảo chìm Đá Đông, ấn tượng lớn nhất của chàng trai xứ Thanh là nước,
nước trắng xóa bốn bề. Ra đảo 2 tháng, anh gặp ngay một ca cấp cứu phức tạp: một
ngư dân khoảng 43 tuổi được những người bạn trên thuyền cá đưa vào đảo do bị ngộ
độc cá độc kèm triệu chứng viêm dạ dày nặng. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">“Bệnh nhân được đưa
vào lúc 7g tối, lúc ấy nước xuống thấp. Từ nơi đầu sóng neo thuyền cá, ngư dân
và bộ đội phải dùng xuồng đưa bệnh nhân qua 500m nước cạn đề vào đảo” - bác sĩ
Tuấn kể. Dùng tất cả những gì được học ở Học viện Quân y, chàng bác sĩ trẻ đánh
giá tình trạng bệnh nhân rồi nhanh chóng truyền dịch, cho thuốc. Khoảng 2g sáng
bệnh nhân đỡ bệnh, Tuấn mừng muốn khóc, những người bạn chài cũng mừng muốn khóc.</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Một kỹ năng nữa mà
Tuấn tự nhận là có “năng khiếu”, ấy là bắt cá. Hồi bé đi chăn trâu, lặn sông lặn
hồ nhiều, lại là lính hải quân nên Tuấn rất giỏi bơi lội. Con cá đầu tiên anh
bắt được ở đảo là một chú bò sừng, nặng dễ đến 2kg, sau đó là những chú bống mú
khá lớn... Ai ở đảo chìm cũng có thể câu, đánh lưới, lặn bắn cá bằng “súng” bắn
tên... Ăn không hết, các anh dự trữ cá bằng cách cho chúng vào lồng, thả nuôi tự
nhiên luôn dưới nước.</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Lần trở lại đất
liền sau hơn 1 năm ở đảo (lần ra đảo thứ 2, bác sĩ Tuấn được phân công ra đảo Đá
Tây, cũng là một đảo chìm) này, bác sĩ Tuấn ra Hà Nội dự lễ tuyên dương các thầy
thuốc trẻ tiêu biểu (diễn ra tối 25-2 tại Hà Nội, do Hội Liên hiệp thanh niên VN
tổ chức - NV), mà anh là 1 trong số 30 người được chọn. “Có rất nhiều người tiêu
biểu hơn tôi, nhưng tôi đã được chọn và càng thấy mình cần phải cố gắng hơn vì
tôi biết mọi người chọn tôi vì quan tâm đến Trường Sa, trong đó có tôi” - bác sĩ
Tuấn thổ lộ.</font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font size="2" face="Arial" color="#008000">Chuyên môn và một người bạn gái!</font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Đó là ao ước trong
thời điểm hiện tại của bác sĩ Tuấn. Bác sĩ Nguyễn Hoài Nam, Bệnh viện 198 (Bộ
Công an) một thầy thuốc trẻ tiêu biểu đợt này cùng Tuấn, học trên Tuấn 4 khóa
tại Học viện Quân y, tâm sự: ở Hà Nội, nếu bệnh nhân nặng các anh có thể cho vào
khoa, hỏi các thầy hoặc chuyển lên bệnh viện tuyến trên. Nhưng ở đảo thì chịu,
các bác sĩ như Tuấn sẽ phải lo từ A-Z. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Không Internet,
không có điều kiện trau dồi ngoại ngữ, vì thế, cải thiện chuyên môn là điều ao
ước nhất của bác sĩ Tuấn. Thời gian rảnh của anh dành hết cho việc đọc sách, hồi
ra đảo, Tuấn đã mang tất cả sách vở hồi trong trường và sách anh mua được khi có
dịp. Một phần đáng kể nữa là học ngoại ngữ, “nhưng chỉ được kỹ năng đọc - hiểu,
kỹ năng viết. Còn nghe - nói thì không cải thiện lắm” - Tuấn vui vẻ thú nhận.</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Mơ ước còn lại của
Tuấn nghe tưởng dễ với mọi bác sĩ ở trên cuộc đời này, lại không dễ với bác sĩ
Tuấn. Mỗi năm một kỳ phép, anh chỉ có một tháng - một tháng rưỡi cho việc tìm
hiểu tình cảm riêng tư. “Không phải lúc nào cũng tìm, hiểu và đến với nhau được
với một tháng rưỡi, dù tôi cũng “đến tuổi” rồi” - Tuấn đùa... </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Khác với những
người bạn cùng học, nay có người đã xong khóa thạc sỹ, có người đang làm tiến sỹ,
với thu nhập và điều kiện tốt hơn anh, nhưng Tuấn không khiêm tốn cho rằng nói
anh có một điều hơn các bạn, đó là những trải nghiệm ở 2 đảo đá chìm (chưa kể sẽ
liên tục luân phiên ra đảo vì là lính vùng 4 hải quân, Trường Sa đã là “nhà”),
nơi khó khăn mà chưa ra đảo, chưa thể tưởng tượng được. Điều đó, nếu nói quá có
thể gọi là bản lĩnh, hoặc có thể gọi là “chì”!...</font></p>
<p class="pBody" align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo TTO</i></b></font></p>
</body>
</html>