<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Hoàng hôn trên phá Tam Giang</title>
</head>
<body>
<p align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">Hoàng hôn trên
phá Tam Giang</font></b></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Lần này trở lại, tôi đã có thêm
một cảm giác mới với Huế, không hề định trước, tôi đến Tam Giang, nghe mùi gió
biển mằn mặn, ngồi trên thuyền phóng tầm mắt ra mãi xa chỉ thấy hoàng hôn lặn
dần trên phá</font></p>
<p align="center">
<img border="0" src="hoang%20hon.bmp" width="300" height="215"></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">4 giờ chiều từ Huế, tôi ngồi sau
lưng người bạn trên chiếc xe gắn máy cọc cạch mới thuê, theo đường Huỳnh Thúc
Kháng ra phố cổ Bao Vinh. Đi qua một đoạn phố cổ toen hoen phía bắc thành Huế
này, tôi lại nhớ “gánh bún bò chị Niệm” của mạ chú bé Mừng trong <em>Tuổi thơ dữ
dội,</em> nhớ những chi tiết về cái xóm ngoại ô nghèo khổ đó, nhớ cả những lúc
còn bé khóc sướt mướt mỗi khi đọc truyện này... Từ Bao Vinh, rẽ trái đi chừng
chục cây số về thị trấn Sịa là chúng tôi ra tới bến đò Vĩnh Tu.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Theo những người dân ở đây, chúng
tôi cũng chất xe máy lên thuyền, ngồi trên thành giữa hàng đống đồ đạc, xe cộ.
Thuyền nổ máy và lao ra giữa phá. Gió thốc lồng lộng vào mặt. Mùi tanh nồng, vị
mằn mặn lờ lợ của nước phả vào giữa mặt.</font></p>
<p align="center">
<img border="0" src="hoang%20hon2.bmp" width="300" height="215"></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Qua đến bờ bên kia đã chừng 5 giờ.
Hoàng hôn ở vùng đầm phá ven biển này chừng như kéo dài hơn ở những nơi khác. 5
giờ, trời hãy còn rất sáng. Chúng tôi vứt xe máy trên bờ ruộng, lội nước đi thăm
thú. Chiều xuống, mọi lối đi ra phá đều vắng hoe, không có ai để hỏi thăm đường.
Đi loăng quăng một lúc thì chúng tôi nhìn thấy một ngư dân đội nón đang ngồi vá
lưới. Hỏi thì bác bảo giờ này không còn thuyền để đi thăm phá nữa đâu. Ngồi uống
trà nói chuyện với bác một hồi, bác chủ động lấy chiếc ghe nhỏ chở chúng tôi đi
thăm phá. Chiều muộn, ghe nhỏ, bác lái đò lại già, chúng tôi đi gần gần không
dám ra xa. Hoàng hôn xuống đỏ lịm cả một góc trời. Những con chim bói cá lông
xanh ở đâu thỉnh thoảng chúi xuống đớp mồi. Chúng tôi ngồi trên ghe trôi mơn man
trên khắp khu đầm phá. Mặt trời đậu trên những cột tre, tiếng người đi đánh cá
về gọi nhau râm ran râm ran... </font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Bác lái nói ở lại phá đêm nay đi,
sáng mai dậy sớm ghe cá về tha hồ ăn mực, tôm đất, tôm bạc, cá chình, cá lệt...
tươi roi rói. Người ta bảo, khắp vùng biển nước Nam này, không có nơi nào cá
ngon và thơm như cá ở Tam Giang... Thế mà, vì không có thời gian, chúng tôi
đành phải quay lại Huế và hẹn một ngày quay lại phá Tam Giang, để ngủ đêm trên
phá, nghe mùi gió biển mơn man chạm vào cơ thể, để đi theo ghe đánh cá trên khắp
vùng đầm phá rộng lớn, để nếm vị hải sản tươi giòn của vùng đất hiền hoà này...</font></p>
<table border="0" width="100%" id="table1" cellspacing="0" cellpadding="0">
<tr>
<td bgcolor="#C6E2FF"><font size="2" face="Arial">Phá Tam Giang là một
phá nằm trong hệ đầm phá Tam Giang – Cầu Hai. Diện tích phá Tam Giang
khoảng 52km², trải dài khoảng 24km theo hướng tây tây bắc - đông đông
nam từ cửa sông Ô Lâu đến cửa sông Hương, thuộc địa phận ba huyện Phong
Điền, Quảng Điền, Hương Trà tỉnh Thừa Thiên - Huế. Phá Tam Giang chiếm
khoảng 11% diện tích đầm phá ven bờ của Việt Nam</font></td>
</tr>
</table>
<p align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo SGTT</i></b></font></p>
</body>
</html>