<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Mái ấm trong lòng mình</title>
</head>
<body>
<p class="title" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Mái ấm trong lòng mình</font></b></p>
<div style="float: right; width: 112px; height: 19px">
<table border="0" width="100%" cellspacing="0" cellpadding="0">
<tr>
<td><img border="0" src="mai%20am.jpg" width="220" height="147"></td>
</tr>
</table>
</div>
<span class="subcontent">
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">1- Tuổi trẻ thường nghĩ chuyện
đi. Nhà cửa có đấy, cha mẹ còn đấy nhưng lại thường chẳng chịu ở nhà, những chân
trời réo gọi, chuyện học hành, chuyện lập thân… Mái nhà không trói chân được,
trẻ mà! Trẻ thì phải đi. </font></p>
</span>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"><strong>Đi là để quay về…</strong>
</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">2- Tuổi trẻ, tôi oán ghét chốn ở,
mái nhà của mình chỉ một lý do nơi nghèo nàn trên dòng kênh tối ấy giết dần sức
khỏe mẹ tôi, mái nhà cơ cực ấy chặn đường tương lai của các em tôi. Của chính
mình. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"><strong>Và tôi đi…. </strong>
</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">3- Vài chục năm sau quay về chốn
cũ. Mẹ mất. Mái nhà xóm cũ cũng không còn. Đứng bên dòng kênh nước đã bớt đen,
những chung cư mới đã mọc dần lên trong lòng, lạ thay, bỗng lại chạnh nhớ mái
nhà xưa của mình vì khi ấy dù nghèo nàn nó vẫn còn mẹ, còn một tuổi thơ vất vả
nhưng không hẳn nó đáng ghét như ta nghĩ, nó dường như vẫn còn chỗ cho “mơ mộng”
trẻ con. Những chiều mưa buồn bay qua mặt kênh vắng, những bè lục bình chở hoa
tím lang thang, những vạt rau muống xanh lấm chấm màu tim tím khi mùa hoa đang
rộ… Biết đâu chừng, những bài thơ đầu tiên đã thai nghén trong tâm hồn từ một
vạt kênh với mái nhà buồn bã nghèo ngày ấy. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"><strong>Biết đâu?... </strong>
</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">4- Và khi ta đã trưởng thành… Tôi
đoan chắc điều này, khó ai có thể ngủ giấc ngủ đầu tiên trong ngôi nhà mới xây
của mình. Đấy luôn là một đêm trắng, đêm mà một nghìn đêm sau ta cũng không gặp
lại. Đêm mà cuộc đời ta vừa có một mái nhà do chính mình tạo dựng. Tôi đã có một
đêm như thế khi xấp xỉ 40 tuổi, một người vợ xinh hiền, một đứa con bé bỏng.
Ngôi nhà nho nhỏ chỉ vỏn vẹn 60m2 nhưng đêm đầu tiên giữa màu sơn mới nó bỗng
rộng thênh thanh như một biệt thự. Ngoài sân là khoảnh vườn nho nhỏ mà người vợ
dự định sẽ là chỗ cỏ hoa, này phòng ăn, này nhà bếp, này góc kệ sách, bàn làm
việc, này là chỗ của con ngủ, con học, con chơi… </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Thế là tôi đã có một ngôi nhà,
nhưng may mắn hơn nữa là bàn tay chăm sóc của người vợ. Nhà mình dù nhỏ nhưng
chỗ nào không đẹp không xinh trong mắt mình. Cái sân nhỏ đầy bóng hoa lá là nơi
mỗi sáng, mỗi tối tôi ngồi với ly cà phê sau giờ làm việc. Nó cũng là phòng
khách bán lộ thiên - nơi thường làm tôi kinh ngạc mỗi khi đi xa về - cái không
gian luôn “chuyển động” và biến đổi. Chỉ cần người vợ khéo léo thay bình hoa
mới, dời chậu cây qua chỗ khác, khoác cho chiếc đệm ghế một màu áo khác, thế là
ta lại có một… phòng khách khác, chỗ ngồi hoàn toàn mới mẻ. Mỗi Noel là một
khung cảnh mới, trang trí mới. Mỗi cái Tết đều trở thành cái Tết mới trong bàn
tay, cái nhìn nhiều thẩm mỹ của người vợ ở nhà chăm sóc. Bạn bè ghé thăm cũng
thường ngạc nhiên như gia chủ bởi cái sân nhỏ luôn được thay đổi bởi hoa, bởi
cảnh trí. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Căn phòng khách bán lộ thiên ấy
là nơi tôi yêu mến nhất, nhớ nó nhất mỗi khi đi xa, mỗi khi quay về. Niềm vui
của mái nhà chỉ nho nhỏ, chỉ ấm áp thế thôi mà… </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">5- Mái nhà chỉ thật sự thành mái
ấm khi nó có đủ hơi ấm gia đình, tiếng chân người, tiếng con trẻ, nơi chốn để
bắt đầu một cuộc đời khác. Một cuộc đời để sống không chỉ cho riêng mình nữa mà
còn cho những người thân yêu bên cạnh… </font></p>
<p align="center" style="margin-top: 0; margin-bottom: 0">
<font face="Arial" size="2"><em>“Mình ơi ta gọi là nhà </em></font></p>
<p align="center" style="margin-top: 0; margin-bottom: 0">
<font face="Arial" size="2"><em>Nhà ơi ta gọi mình là nhà tôi!”</em> </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Thi sĩ kì dị vào bậc nhất Việt
Nam Bùi Giáng từng viết thế. Và khó thể còn gì hay hơn, ấm áp hơn, kỳ diệu hơn
cho một ví von, một định nghĩa về mái nhà-tổ ấm-một tình yêu vợ chồng. </font>
</p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Cũng nơi chốn ấy, có thể cuộc
sống không hẳn lúc nào cũng yên bình, có lúc cũng xô lệch như ngăn chén đũa
nhưng cũng chính nơi ấy thử thách cuộc vượt qua của người chồng, người vợ. Hạnh
phúc luôn phải tìm kiếm và gìn giữ. Mái nhà có khi thử thách ta trước khi trở về
định nghĩa hoàn hảo cuối cùng: mái ấm. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Cuộc đời cũng vậy thôi - có khi
ta chạm vào sóng gió, muộn phiền và dù ta đang đi qua hay còn chưa đi qua những
sóng gió ấy thì câu hát “nhiều khi muốn quay về… ngồi yên dưới mái nhà…” như một
lời réo gọi đầy an ủi “về đi!” Về đi với sự che chở, bình an tâm hồn, về nơi ta
đã sống, về nới không bao giờ phản bội ta, nơi yêu thương lúc nào cũng còn đó,
ẩn hiện trong từng ô gạch nhỏ, trong từng cây lá vườn nhà ngoài sân… </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Đi qua tuổi trẻ - người ta không
đi nữa mà là về. Mái nhà - tổ ấm nơi an ủi sau cùng. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">6- Nhiều lần đi xa, nhiều lần trở
về, nhiều lần đã in dấu giày của mình trên xứ người. Vậy mà lòng tôi mãi không
ra khỏi cảm giác lạ lùng: ngay khi vừa đến đã thấy nhớ nhà. Nhớ vì biết rằng nơi
đây - xứ người cái gì cũng to hơn, đẹp hơn nơi có mái nhà của mình. Và dù thế -
chính vì thế nỗi thương nhớ ngôi nhà bé mọn, con đường bụi bặm hàng ngày ta đi,
có khi làm ta bực bội và nhiều thứ khác chưa bằng xứ người… khiến lòng tự nhiên
mềm xuống, nỗi thương nhớ dâng lên. Nó khiến ta bồi hồi nhớ mái ấm của mình,
chiếc bàn ăn đang chừa ra một chỗ, người vợ đang chờ ta về, đứa con bé bỏng đang
chờ ta về. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"><strong>Đấy! Lại về! </strong>
</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Mái ấm cũng tự lòng mình mà
thành.Vậy đó! </font></p>
<p class="author" align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo NLĐO</i></b></font></p>
</body>
</html>