<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Mừng ngày 20-11</title>
</head>
<body>
<p class="pSuperTitle" align="justify"><b><font face="Arial" size="2">Mừng ngày
20-11</font></b></p>
<p class="pTitle" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Dạ thưa cô, con nhớ… </font></b></p>
<div style="float: left; width: 99px; height: 19px">
<table border="0" width="100%" cellspacing="0" cellpadding="0">
<tr>
<td>
<img border="0" src="da%20thua%20co.png" width="220" height="210"></td>
</tr>
</table>
</div>
<p class="pHead" align="justify"><font face="Arial" size="2">Con đã xa cô chừng
hơn mười năm rồi cô nhỉ! Ngày đó, khi con là cậu học trò nhỏ lớp 5, may mắn
được cô chủ nhiệm. Cô đã dạy chúng con nhiều thứ, trong đó có bài học về tình
thương và nghị lực sống… </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Đem bài học của cô
vào đời, con đi giữa cuộc sống bon chen, thấy mình cứng cỏi, rắn rỏi rất nhiều.
</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Dạ thưa cô, chiều
hôm qua khi đi làm về, con thấy Trường THPT Marie Curie nằm ở góc đường Nam Kỳ
Khởi Nghĩa (Q.3) có treo bảng to ghi dòng chữ “Chào mừng Ngày nhà giáo Việt Nam
20-11” và con lại nhớ cô, mơ về ngày con là cậu học trò nhỏ của hơn mười năm
trước. Ngày đó, con là đứa học trò đặc biệt của cô vì đâu có bạn nào có hoàn
cảnh… đặc biệt như con. Nhà con chỉ có hai mẹ con (ba con đã bỏ đi khi con còn
đỏ hỏn), gia đình con thuộc diện nghèo xác xơ. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Ngày đó đi học, con
phải xin áo cũ của người bạn chung xóm để mặc. Cái quần tây cũ đầy “lò xo” (nhăn
không ủi thẳng được), áo trắng - gọi là trắng nhưng thật ra là màu vàng nâu! Cô
thấy con đi học với đồng phục lạ nên hỏi thăm bạn bè và ngay trong tuần đầu tiên
cô đã tặng con món quà mà khi nhận nó con cứ nghĩ mình đang sống trong cổ tích.
Trong mắt con lúc đó và đến tận bây giờ cô mãi mãi là cô tiên hiền hậu. </font>
</p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Dạ thưa cô, con nhớ
mãi ngày con bệnh gần tháng trời vì sốt, cô đã đạp xe đến nhà thăm hỏi, động
viên con cố gắng để kịp tiếp thu kiến thức với bạn bè. Rồi cô chắt chiu đồng
lương giáo viên (vốn ít ỏi) của mình để phụ tiền thuốc với mẹ con. Đến bây giờ
mẹ con vẫn còn nhắc đến cô với niềm biết ơn sâu sắc. Mẹ cứ nói hoài: “Cô Duyên
là người tốt. Không hiểu sao cổ tốt dữ vậy không biết”… </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Năm cô chủ nhiệm
con là năm cuối cùng cô dạy ở trường làng quê con bởi cô về nhận công tác ở gần
nhà. Xa cô, con mãi nhớ cô cùng lời dặn: “Con cố gắng học giỏi để mai mốt giúp
đỡ mẹ, lo cho gia đình chứ cô thấy mẹ con khổ quá…”. Con ghi lời khuyên của cô
vào cuốn tập và đến giờ con đã thuộc, đã in sâu vào trong tâm để mỗi khi nhớ đến
cô con lục lại và mỉm cười… </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Dạ thưa cô, thêm
một năm nữa con đón tết thầy cô 20-11 ở Sài Gòn, con không có điều kiện về thăm
cô nhưng con chưa bao giờ quên cô. Mấy ngày nay con chăm chút làm một tấm thiệp
để viết vào đó bài thơ con vừa làm, cảm xúc bắt nguồn từ cô và không khí của
những ngày này khi các bạn học sinh đang rộn ràng đón Ngày nhà giáo Việt Nam.
</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Con muốn nhắn với
cô rằng con sẽ sống tốt và cố gắng như cô mong. Giờ công việc con có phần ổn
định, con sẽ cố gắng chia sẻ với đàn em nghèo khó ở quê một chút tấm lòng như là
sự đền đáp tiếp nối. Cô từng dạy con bài học: khi nhận sự giúp đỡ của ai con
đừng nghĩ sẽ trả lại họ mà hãy nghĩ làm sao để mình cũng có khả năng chia sẻ
với những người khác…</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Dạ thưa cô, con nhớ
và con cảm ơn cô - người mẹ thứ hai đúng nghĩa của con! </font></p>
<p align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo TTO</i></b></font></p>
</body>
</html>