<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Nghe trong gió hương xưa yêu dấu</title>
</head>
<body>
<p align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
<a class="title"><span id="In_newscontent2_lblSubject">Nghe trong gió hương xưa
yêu dấu</span></a> </font></b></p>
<div id="content" class="content">
<p align="justify"><font size="2" face="Arial"><strong>Yêu sao hương vị Tết
ngày xưa, cả nhà quây quần quanh bếp lửa tí tách của nồi bánh chưng, cùng
nghe tiếng pháo giao thừa giòn giã. Trẻ nhỏ háo hức vì được ăn ngon, mặc áo
mới và xúm xít bên cha mẹ chờ phong bao lì xì.</strong></font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Buổi sáng, nghe trong khí
trời có hơi gió lạnh tràn về. Tôi tùm hum trong chiếc áo khoác dài và rộng,
chở con đến trường rồi kéo một người bạn vào quán cà-phê ngồi. Những bàn
ghế, ly tách va chạm lanh canh, những chiếc lá mặn hăng hắc thay nhau rời
cành và ánh mắt xa xăm của bạn tự nhiên làm tôi thấy lòng mình trống trải.
Bạn nói khẽ, giọng nhẹ như hơi thở: "Thế là lại hết một năm nữa rồi. Tết
này, ấy có đi đâu chơi xa không?". Tôi bảo: "Ừ chắc có. Năm nào đến hẹn cũng
lại lên...".</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Đến hẹn lại lên là bởi vì
những năm này, Tết đến, chẳng biết làm gì cả. Nhà cửa đã có người quét dọn,
thức ăn mua sẵn về từ siêu thị, chẳng biết trông chờ cái gì, ngoài việc
trông đợi cái tuổi già nó xông đến gõ cửa. Tôi nghĩ tốt hơn là khóa cửa lại,
làm một chuyến đi chơi xa cho thanh thản, nhẹ nhàng.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Thế là ngay từ tháng mười một
dương lịch, tôi đã gọi điện đi khắp nơi, chọn chỗ vừa đẹp vừa rẻ để đặt
phòng nghỉ cho mấy ngày Tết. Chỉ cần chậm một chút là đố có chen chân vào
được. Rồi ung dung, đợi qua hết mùng một Tết, cả nhà sẽ leo lên xe, bỏ lại
Sài Gòn với cái nóng như rang cùng giò chả, bánh chưng... (phần lớn là quà
biếu) chất đầy trong tủ lạnh. Và cả chậu mai chưa kịp vàng rực lên đã chuẩn
bị tàn vì trời quá nắng.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Ra đi, đôi khi thấy mình vội
vã như trốn khỏi Sài Gòn. Bởi vì những ngày này, giờ đây nó khác những ngày
Tết xưa nhiều lắm. Thỉnh thoảng, tôi lại nghe mẹ bảo, gần như một tiếng thở
dài: "Bây giờ, cứ nghĩ đến Tết mẹ lại thấy rùng mình".</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Giá cả tăng chóng mặt. Sức
khỏe ngày một yếu. Nhiều lần bảo Tết này đơn giản thôi nhé nhưng mới chừng
hai mươi ba Tết đã thấy mẹ mua về nào là kẹo, mứt, nào là giò chả... chất
đầy tủ. </font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Mua nhiều như vậy không hẳn
đã là để cả nhà ăn trong những ngày đầu năm mới. Chủ yếu là để phòng người
ta mang quà biếu tới biếu thì mình có cái mà biếu lại. Rồi cũng phải tiếp
đãi họ hàng, bạn bè. Một năm vắng mặt, có một ngày gặp gỡ cũng phải ăn uống
gì cho xôm tụ chứ. Vừa chuẩn bị, mẹ vừa đấm lưng thùm thụp. Còn tôi thì tóc
tai cứ xốc ngược lên, chạy đôn chạy đáo tặng quà từ nhà này sang nhà khác.
Chao ôi, còn đâu những háo hức, thong dong, những tim đập rộn rã mỗi khi
biết Tết đến gần kề.</font></p>
<div align="center">
<table id="table4" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1%">
<tr>
<td><font face="Arial" size="2">
<img style="cursor: pointer; border-color: rgb(0, 0, 0)" onclick="return openNewImage(this.src)" alt="huongxua1.jpg" src="http://tintuconline.com.vn/Library/myImages/15/2008/01/17/huongxua1.jpg" border="1" vspace="2" width="400" height="310" hspace="2"></font></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><i>
<font color="#808080" face="Arial" size="2">Chúng tôi ngồi bên
nồi bánh chưng ấm áp, nghe bố kể chuyện</font></i></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Nhớ lại những ngày còn thơ
bé, khu tập thể nà tôi độ chừng hơn hai chục hộ. Tầm hai mươi sáu, hai mươi
bảy Tết, mọi người rủ nhau ngả ba con lợn đã được vỗ béo suốt cả năm trời
trong sân nhà trẻ. Rồi mỗi gia đình được chia một ít mỡ, ít nạc, ít ba rọi,
ít lòng... Chỉ có thế thôi nhưng đã thấy không gian thơm sực mùi Tết.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Hôm sau, mẹ đi Hà Nội về, đèo
theo mớ lá dong, mẹ vo nếp, ngâm đậu xanh, sắt khoai tây và khoai lang để
tối sên mứt. Tôi chẳng có việc gì làm ngoài việc quanh quẩn góc bếp cho đến
khi mẹ ngả cái nong ra, bắt đầu gói bánh. Một ít đậu, một ít nếp làm thành
cái bánh xinh xinh vuông cạnh chừng chín, mười phân. Nhẹ hơn hẳn những chiếc
bánh nặng một, hai ký thời bây giờ. Còn lại chút thịt ba rọi, mẹ đem kho.
Còn chân giò thì chuẩn bị sẵn cho nồi măng khô ninh nhừ ăn trọn ba ngày Tết.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Tối đó, mẹ và chị lui hui sên
mứt, tôi cùng ba ngồi ngoài sân nấu bánh chưng. Những cơn gió lạnh từ ngoài
ao thổi vào như cắt da cắt thịt đã bị chặn lại bởi hơi ấm từ bếp lửa hồng.
Dăm ba đứa bạn kéo đến, ngồi vây quanh nồi bánh. Ba tôi bắt đầu trổ tài kể
chuyện ma.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Lửa táp lên mạnh thế, nóng
thế mà đứa nào cũng sởn cả sống lưng. Cả bọn chúng tôi nghe như có tiếng
bước chân rất khẽ ngoài bờ ao, những bóng trắng vật vờ trên những tàu lá
chuối và tiếng than khóc tỉ tê xen trong tiếng củi nổ lách tách.</font></p>
<div align="center">
<table id="table5" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="12%">
<tr>
<td><font face="Arial" size="2">
<img style="cursor: pointer; border-color: rgb(0, 0, 0)" onclick="return openNewImage(this.src)" alt="huongxua2.jpg" src="http://tintuconline.com.vn/Library/myImages/15/2008/01/17/huongxua2.jpg" border="1" vspace="2" width="400" height="287" hspace="2"></font></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><i>
<font color="#808080" face="Arial" size="2">Tối đến, mẹ và chị
lui hui ngồi sên mứt Tết</font></i></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Đêm khuya dần, gió lạnh hơn,
sương đã rơi ướt đẫm những chiếc mũ len. Bạn bè sau khi đánh chén no căng
bụng món khoai nướng đã tản mát về nhà. Tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ mơ màng, tôi thấy mình được nâng bổng lên, cả thân mình cuộn
tròn trong một cái gì rất ấm áp, dịu dàng. Đến khi bừng tỉnh giấc, thấy mình
đang nằm trên giường, ngoài kia trời đã sáng rõ. Chạy ra nhà sau, thấy bánh
chưng đã xếp dài trên bàn, được ép ráo nước bằng những miếng gỗ bản nặng
trình trịch. Những chiếc bánh chưng nhỏ xinh ấy mùi vị đậm đà hơn nhiều lần
loại bánh chưng được bán sẵn trong siêu thị và các cửa hàng bây giờ. Nguyên
liệu thì vẫn như vậy, có khi còn chất lượng hơn, nhưng có lẽ vì thiếu cái
hồn của Tết mà nó đã nhạt đi bội phần.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Dạo đấy, nhà ai cũng nghèo.
Mua được vài nhành violet hoặc cắt vội trong vườn nhà mấy cành thược dược là
đã chưng xong lọ hoa Tết. Khá lắm như nhà tôi cũng chỉ dám mua một vài cành
đào con chứ không được cả cây đào to đẹp như bây giờ. Đem cắm trong bình,
hồi hộp đợi tới ngày Ba mươi, mồng Một, những nụ xanh cứng ngắt như những
cái khuy e ấp nở, hé nụ cười hồng rực một góc phòng. Ngày ấy vẫn còn được
chơi pháo. Chưa đến giao thừa đã nghe tiếng pháo nổ đì đẹt xa xa, rồi đồng
loạt vào lúc mười hai giờ đêm. Đây là giờ phút bọn trẻ nít trông đợi nhất,
tiếng pháo rộ lên, khói bay thơm khắp khu vườn. Hai chị em tôi tíu tít bày
bánh mứt lên bàn thờ, những phong bao nhỏ xíu và khoanh tay lễ phép chúc ba
mẹ mạnh khỏe, làm ăn phát tài...</font></p>
<div align="center">
<table id="table6" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1%">
<tr>
<td><font face="Arial" size="2">
<img style="cursor: pointer; border-color: rgb(0, 0, 0)" onclick="return openNewImage(this.src)" alt="huongxua3.jpg" src="http://tintuconline.com.vn/Library/myImages/15/2008/01/17/huongxua3.jpg" border="1" vspace="2" width="400" height="311" hspace="2"></font></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><i>
<font color="#808080" face="Arial" size="2">Hai chị em quây quần
bên ba mẹ, chờ những phong bao nhỏ xíu và khoanh tay chúc ba mẹ
mạnh khoẻ</font></i></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Sáng mai ra thấy xác pháo
hồng phủ đầy mảnh sân nhỏ, phủ đầy những con đường rậm rạp duối và dâm bụt.
Bước chân trên thảm xác pháo hồng, thấy một cảm giác gì thật ấm áp, nhẹ
nhàng len khẽ vào lòng. Một cái gì gần như nỗi nhớ nhung những ngày đã qua
và háo hức trông đợi những ngày sẽ đến.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Trẻ con như nhà tôi bây giờ
không có giây phút giao thừa rộn rã đón nghe tiếng pháo, không có những đêm
ngủ gà gật bên nồi bánh chưng. Thịt cá ngày nào cũng có nên chúng hoàn toàn
thờ ơ với thức ăn ngày Tết. Đến cả áo mới cũng không còn là niềm trông đợi.
Điều duy nhất chúng có như tôi ngày xưa là vui sướng vì được nghỉ học và chờ
đợi phong bao lì xì màu đỏ. Và điều duy nhất mà tôi có thể cho các con là
giây phút giao thừa thiêng liêng, quây quần trong một gia đình lớn có ông
bà, ba mẹ, dì dượng, anh chị em họ của chúng, trong khói nhang mờ mịt và
những tiếng chạm ly lanh canh chúc mừng năm mới.</font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Mai này, nhờ vật đổi sao dời,
tan tác mỗi người mỗi ngả, chẳng biết điều duy nhất và cuối cùng ấy có còn
giữ lại được không.</font></p>
<p align="right"><b><font size="2" face="Arial"><i>Theo</i>
<img style="cursor: pointer; border-color: rgb(0, 0, 0)" onclick="return openNewImage(this.src)" alt="TT&GD_VaoBep.gif" src="http://tintuconline.com.vn/Library/myImages/@logo/TT&GD_VaoBep.gif" border="1" width="60" height="17"></font></b></div>
</body>
</html>