<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Đôi giày ngày Tết</title>
</head>
<body>
<p class="pTitle" align="center"><font color="#0000FF" face="Arial" size="2"><b>
Đôi giày ngày Tết</b></font></p>
<p class="pHead" align="justify"><font face="Arial" size="2">Tôi vẫn nhớ mãi cái
tết của hơn 10 năm về trước, khi tôi còn là một thằng nhóc mê Tết hơn bất kì
điều gì. Nhà tôi lúc đó còn nghèo lắm nên chỉ duy nhất có tết, tôi được mẹ may
cho một bộ quần áo mới, còn ngày thường chỉ toàn mặc đồ “khín” của người ta.
</font></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" width="40" align="center" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" id="table1">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<img border="0" src="doi%20giay.jpg" width="400" height="239"></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><font color="#808080" face="Arial" size="2"><i>Giúp Ba
đi bán bông van thọ ngày Tết - Ảnh dư thi Xuân yêu thương 2008</i></font></td>
</tr>
</table>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Tôi háo hức đợi chờ
đến ngày mùng một để được mặc đồ đẹp dành cho riêng mình. Trẻ con nghèo như tôi,
đứa nào cũng thế. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Vậy mà đến tận tối
30, cả nhà mới sực nhớ là chưa mua cho tôi giày mới, trong khi đôi giày cũ của
tôi đã bị đứt quai từ hôm trước, tôi phải mang tạm đôi dép nhựa đi trong nhà.
Tôi đã bù lu bù loa đòi cha tìm cho mình một đôi giày…</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Hơn mười giờ tối,
cha đã chở tôi đi khắp thành phố đông nghịt người để tìm mua một đôi giày vừa
rẻ, vừa bền như đôi cũ nhưng chợ và các cửa hàng quen đều nghỉ bán, chỉ còn vài
tiệm sang trọng mở cửa. Bước vào, tôi thích mê tơi những đôi giày được chưng
trong tủ kính nhưng cha tôi chỉ lắc đầu kéo tôi về. Tôi quay đầu nhìn đầy tiếc
rẻ và cảm thấy tủi thân vô cùng…</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Buổi tối hôm đó,
tôi ở lỳ trong phòng mình, không thèm cùng cả nhà đón giao thừa. Tôi giận cha đã
không nhớ mua cho tôi đôi giày. Tôi khóc rất nhiều vì nghĩ đến chuyện mồng một
phải mang đôi giày rách quai và ngủ thiếp đi lúc nào không hay…</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Nửa đêm thức dậy vì
mắc tiểu, tôi thấy đèn nhà trước vẫn sáng. Tôi rón rén đi ra ngoài để xem. Và,
suốt đời này, từ khoảnh khắc đó, tôi vẫn không bao giờ quên được hình ảnh cha
tôi mang cặp kính dày, ngồi dưới đất và tìm cách khâu dán cho tôi đôi giày
sandal cũ. Tôi đứng đó nhìn cha một lúc rồi bước vào nhà trong, chẳng hiểu sao
tôi không cách gì ngừng khóc được…</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Sáng hôm sau, tôi
có giày để mang, dù không phải là giày mới nhưng tôi vẫn thấy vui. Và, lần đầu
tiên trong đời, tôi nhìn sang giày cha tôi, phát hiện ra giày cha đã mang nhiều
năm lắm rồi, và cũng chi chít những vết khâu bằng những sợi dây chì… </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Nhiều năm sau này,
khi tôi đã dư sức mua nhiều đôi giày mới cho tôi và cha, mỗi lần về vẫn thấy cha
mang những đôi giày cũ. Tôi nhằn, cha bảo: “Đi êm chân, giày nào mang cũng
được!”. Tặng cha giày mới, ông nâng niu để dành vì sợ cũ mất đồ con tặng. Tôi
bỗng dưng thấy sống mũi mình cay cay và nhớ lại đôi giày ngày 30 Tết của mình
năm nào. Thấy thương cha mình quá đỗi…</font></p>
<p align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo TTO</i></b></font></p>
</body>
</html>