<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Tết này không buồn đâu</title>
</head>
<body>
<p class="pTitle" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Tết này không buồn đâu</font></b></p>
<p class="pHead" align="justify"><font face="Arial" size="2">Sài Gòn. Nắng
vẫn dát vàng các nẻo đường, khiến người ta quên đi có một chút se lạnh của những
ngày cuối cùng trong năm xen lẫn. Hai năm rồi ấy nhỉ! Đã hai năm thật rồi từ
phút ba nước mắt lưng tròng dắt vội mấy chục ngàn để con thêm chút tiền uống
nước dọc đường, để vào Sài gòn ráng học, để ngày mai “được ngày sắc lon gạo”, để
đỡ khổ hơn công việc đồng áng lam lũ mà hằng ngày ba mẹ vẫn nai lưng bán mặt cho
đất, bán lưng cho trời. Ấy vậy mà… Nhanh thật!</font></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" align="center" border="0" cellpadding="0" cellspacing="4" width="40" id="table1">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<img border="0" src="tet%20nay.jpg" width="400" height="269"></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><i><font face="Arial" size="2" color="#808080">Gần
1.000 SV đã có mặt trong lễ ra quân sáng 18-1-2009, đại diện cho gần
3.300 SV tham gia Xuân tình nguyện 2009</font></i></td>
</tr>
</table>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Lại một Tết xa nhà.
Vẫn nhớ mãi cái Tết năm ngoái, phút giao thừa chỉ một mình ngồi khóc vì nhớ mẹ,
nhớ ba và thằng em. Nhớ ngày mùng một, con đường vắng quanh nhà trọ vốn thường
ngày im ắng cũng rộn rã tiếng cười vui của người người đi chúc Tết, chỉ một mình
lủi thủi viết nhật ký ngày Tết xa quê. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Lại một cái Tết xa
nhà nữa rồi đấy. Đừng buồn nữa, hãy biến nỗi buồn thành niềm vui đi chứ! Ừ,
không Tết này sẽ còn nhiều Tết khác nữa mà. Về nhà là tốn một khoản tiền lớn đi
xe, rồi một khoản nữa đi vào. Không về là tiết kiệm để mâm cỗ trong nhà có thêm
cân thịt heo, ít bánh kẹo. Không về để thằng em được mẹ mua thêm cái áo mới đi
chơi Tết với bạn bè. Không về để ngày mùng 4, mùng 5 mẹ đỡ phải chạy vạy khắp
nơi mượn tiền cho con làm lộ phí. Đi về cũng chỉ được chừng dăm bữa lại vô thôi
mà, có ở bên nhà được lâu đâu. Đừng buồn nữa!</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Ừ! Thì không về.
Đăng ký vội chương trình “Xuân tình nguyện”. Mùng 1 đến thăm trẻ em nhà thờ Chợ
Quán. Mùng 2 đến với các em ở trung tâm khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu. Mùng 3…Mùng
4… Như vậy là đã có một cái Tết thật hạnh phúc rồi.</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Ừ nhỉ! Sao lại buồn
chứ. Biết bao mảnh đời bất hạnh với những nỗi đau vô cùng. Biết bao trẻ em chưa
một lần biết đến Tết vì bệnh tật. Với biết bao đứa trẻ không có mẹ có cha. Biết
bao người mù lòa không biết ánh sáng. Mình vẫn còn hạnh phúc và may mắn kia mà.
Hãy chia sẻ niềm vui cùng tất cả để có một cái tết không buồn không cô đơn. Và
quan trọng hơn đã làm được một điều gì đấy. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Tự nhủ mình rằng:
Tết này sẽ không buồn đâu!...</font></p>
<p class="pBody" align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo TTO</i></b></font></p>
</body>
</html>