<html> <head> <meta http-equiv='Content-Type' content='text/html; charset=utf-8'> <title> </title> </head> <div>
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=utf-8">
<title></title>
<div>
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=utf-8">
<title></title>
<div>
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=utf-8">
<title></title>
<div>
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=utf-8">
<title></title>
<div style="text-align: center; "> </div>
<span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">
<div style="text-align: center; "><span style="color: rgb(0, 0, 255); "> <b style="line-height: 150%; text-align: center; "><span style="line-height: 150%; ">Để yêu thương nối tiếp yêu thương</span></b></span></div>
<div style="text-align: center; "> </div>
<div style="text-align: justify; "><em>Ban tổ chức cuộc thi viết "Chia sẻ yêu thương với người có H" giới thiệu đến bạn đọc bài viết của bạn sinh viên Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Hiện đã có nhiều bài viết của bạn đọc gần xa gửi về tham gia cuộc thi. Ban tổ chức tiếp tục đón nhận bài dự thi của các bạn đến hết ngày 15/11/2012.</em></div>
<div style="text-align: justify; "> </div>
<div style="text-align: justify; "><a href="http://www.thanhdoan.hochiminhcity.gov.vn/webtd/vn/default.aspx?cat_id=923&news_id=15911"><span style="color: rgb(255, 0, 255); "><em>>> Cuộc thi viết Chia sẻ yêu thương với người có H</em></span></a></div>
</span></span>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; ">“Ôi!!! khó chịu quá...đau mắt, đau họng...nhìn thì mờ mờ ảo ảo, nói thì như vịt đực... Ngày mai hết đau để đi nhận thuốc cho tuần thứ hai nha... Ngày mai dù đang đau tranh thủ đi nhận thuốc rồi vi vu 1 ngày...mà cái chân phải đi nạng thì cũng chẳng đi được đâu... Không biết mình sẽ chống chọi với 1 tuần dài dằng dặc này như thế nào đây...”, đó là những gì tôi đọc được trên một diễn đàn dành cho người có H, cuộc sống của họ chỉ xoay quanh thuốc, thuốc và cô đơn.</span></span></span><span style="font-size:13.0pt;line-height:150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; ">Diễn đàn lập lên cho những người mang trong mình căn bệnh thế kỉ và người quan tâm đến họ, đó là trang web mở nhưng không phải ai cũng có can đảm để vào xem. Họ sợ nhìn thấy những lời cảm thán, những hình ảnh thê lương, trần trụi. Thế nhưng, đó lại là thế giới mà những người đồng cảnh ngộ chia sẻ với nhau, họ không ca thán, tuyệt vọng, họ không gào lên những ca từ chối bỏ xã hội, chối bỏ cuộc đời, mà họ an ủi nhau, khích lệ nhau, đưa nhau đến gần hơn cái thế giới mà không phải ai cũng chấp nhận. Họ khát khao được sống.</span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: center; line-height: 150%; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><img src="0love9_1737212264.jpg" width="468" height="604" alt="" /></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; ">Sinh ra trên cõi đời này, chúng ta bình đẳng với nhau về mọi thứ, chúng ta có quyền yêu thương, quyền hy vọng, quyền được hạnh phúc. Nhưng với người có H, những quyền ấy là món quà xa xỉ, là chiếc cầu vồng đẹp đẽ trên cao chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, vì con người với nhau, vẫn còn ích kỷ quá.</span></span></span><span style="font-size:13.0pt;line-height:150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; ">Tôi không kì thị người nhiễm H, tôi nghe nhiều, đọc nhiều về họ nhưng khi đối mặt trong tôi vẫn len lỏi cảm giác sợ hãi, cảm giác cố hữu ấy làm tôi sợ chính bản thân mình. Có kiến thức, biết H lây nhiễm như thế nào, năng động trong mọi hoạt động xã hội, ấy thế mà, khi đối mặt với căn bệnh thế kỷ cảm giác lo lắng vẫn không ngừng, tôi băn khoăn, đắn đo, “Mày tham gia tình nguyện làm gì, để sợ người ta à, sợ thì tình nguyện ra sao?”, đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi cảm giác sợ người có H.</span></span></span><span style="font-size:13.0pt;line-height:150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; "> Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tham gia tình nguyện tại một trung tâm bảo trợ xã hội (nếu tôi nhớ không nhầm), ở đó có đủ các thành phần xã hội, cả những người tâm thần, trẻ em lang thang, người không chốn dung thân, và tất nhiên cả người có H. Họ sinh sống như những thành viên trong gia đình, cười nói, hoạt động như những người bình thường, các bạn tôi hăng hái lao mình vào phụ giúp, đứa thì hỏi han, đứa thì phụ giúp việc vặt, còn tôi, chỉ dám đứng yên một chỗ. Tôi sợ, nói thẳng là thế, vì tôi biết, có H đồng nghĩa với cái chết, và cái chết là thứ đáng sợ nhất.</span></span></span><span style="font-size:13.0pt;line-height:150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; ">Đang thơ thẩn với trăm mối suy nghĩ trong đầu cùng cảm giác ray rứt băn khoăn thì tôi thấy một nhân viên y tế đang cẩn thận đút từng muỗng cơm cho một bệnh nhân vì anh này khá yếu, tôi nghĩ có thể do bệnh tật hành hạ. Hai người họ cười với nhau như người thân trong gia đình, tuy mệt nhưng nụ cười của anh vẫn rạng rỡ hơn lúc nào hết.</span></span></span><span style="font-size:13.0pt;line-height:150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; ">Đã bao giờ bạn tự nhủ sau này mình sẽ thành người này, người kia, là nhân tài xuất sắc của xã hội, nhưng tôi trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mọi thứ mình mơ mộng thật vô nghĩa, là vĩ nhân để làm gì khi trái tim chỉ chất chứa những ích kỷ, sợ hãi, chỉ biết lo cho bản thân. Để làm gì khi mà cuộc sống ngoài kia còn biết bao cảnh khổ, sung sướng một mình liệu có phải là hạnh phúc.</span></span></span><span style="font-size:13.0pt;line-height:150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; ">Và tôi nhận ra, có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết, đó là nỗi cô đơn. Người có H, họ sợ một mình, sợ sẽ phải đối mặt với bệnh tật, với sự trống vắng, mặc cảm, họ sợ khi đã mắc bệnh sẽ bị gạt ra khỏi xã hội, họ sợ mọi thứ. Nhưng tận sâu bên trong, khát khao được sống, được sẻ chia của họ vẫn mãnh liệt hơn từng ngày. Và thật bất công cho những ai chỉ vô tình mắc bệnh, thật bất công cho những đứa bé vừa chào đời đã mang trong mình căn bệnh thế kỉ. Họ cũng là con người, hãy đối xử với họ như những người bình thường, đừng lấy mất quyền yêu thương, quyền hạnh phúc, đừng biến trái tim mình thành vô cảm bằng cách kỳ thị, hãy để sự yêu thương lan tỏa, vì cần lắm những bàn tay dang rộng đưa họ trở lại với thế giới yên bình. Ở đó không có bệnh tật, không có xa lánh, chỉ có tình thương giữa con người với nhau, ở đó những người có H – họ lại là chính mình.</span></span></span><span style="font-size:13.0pt;line-height:150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; ">Người có H – họ là người bình thường – mắc căn bệnh khó chữa – thế thôi.</span></span></span><span style="font-size:13.0pt;line-height:150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" align="right" style="text-align:right;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><b><span style="line-height: 150%; ">PHAN ANH</span></b></span></span><b><span style="font-size:13.0pt;line-height:
150%;font-family:"Times New Roman""><o:p></o:p></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; "> </span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; "> </span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; "> </span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; "> </span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;line-height:150%"><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="line-height: 150%; "> </span></span></span></p>
</meta>
</div>
</meta>
</div>
</meta>
</div>
</meta>
</div> </html>