<html> <head> <meta http-equiv='Content-Type' content='text/html; charset=utf-8'> <title> </title> </head> <div style="text-align: center;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><span style="color: rgb(0, 0, 255);"><strong> Ngày trở về có xa?</strong></span></span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Mới đấy mà đã ba tháng kể từ cái ngày H nhận được “hung tin” mình mắc “căn bệnh thế kỉ - siđa”. Đối với H - một cô gái trẻ, trí thức, ngoan hiền và một tương lai tuyệt đẹp đang chờ phía trước thì đó là nỗi đau ghê gớm, khủng khiếp và chắc có lẽ đó là bất hạnh nhất mà em phải hứng chịu. <br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: center;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><img src="images.jpg" width="279" height="180" alt="" /><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Những ngày sau cái tin đầy định mệnh ấy, H như thấy xung quanh đầy rẫy chết chóc, đen tối và u ám. Em đâu nghĩ mình phải đánh đổi một cái giá quá đắt, đó là cả tuổi trẻ phơi phới, là tương lai đang tươi sáng, mà đặc biệt sự niềm tin yêu kỳ vọng từ gia đình chỉ sau một phút giây buông thả, dễ dãi với lời rủ rê của lũ bạn xấu.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Giờ đây, ngồi một mình, ngẩn ngơ trách ai, oán ai, giận ai? Hay H chỉ biết trách mình, oán mình, giận mình quá nông nỗi, không tự chủ bản thân để trót một phút khờ dại là cả một đời gánh chịu hậu quả quá đắt. Đêm xuống, giữa bốn bức tường im ắng của khu nhà trọ, một mình nhìn ra những dòng người hối hả ngược xuôi nơi phố thị hòa lẫn trong tiếng cười của thành phố hàng chục triệu dân, giữa những khung cảnh thân quen, người cũ cảnh cũ, đâu đâu cũng thân thương và tràn trề sự sống nhưng sao H không thể vứt toang cái ý nghĩ về sự ngắn ngủi, không thể không nghĩ tới cái ngày mà em về với với thế giới bên kia, từ bỏ cha mẹ, gia đình, bạn bè và thầy cô và cuộc sống mến thương này! H muốn mình không còn khả năng “nghĩ” đến điều tồi tệ của viễn cảnh ấy, H thèm mình còn nhiều thời gian để góp chút tiến cười, sự huyên náo rộn ràng của thành phố sa hoa này, và H muốn...muốn....H muốn rất nhiều nhưng sao không muốn làm hay vì H nghĩ H không đủ khả năng để làm....</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"> Nghĩ đến đây, hai dòng nước mắt cứ tuôn trào rồi nén lặng trong sự chua chát, tiêu cực, thoái thác và tuyệt vọng. Chừng ấy thời gian là chuỗi ngày đau đớn, đã có lúc H muốn “kết thúc” ngay cuộc đời trong trẻo nhưng đầy bất hạnh, muốn chấm dứt những đêm dài bị ám ảnh bởi cánh tay dài lạnh lẽo của quỷ thần và đớn đau của bệnh tật mà H nghĩ mình sẽ không thể vượt khỏi....H đã trốn tránh tất cả, bỏ học, xa lánh bạn bè, chạy trốn thực tại và chấp nhận cuộc sống lầm lũi cách xa đời thường, với cái tươi vui, hào nhoáng. Những ngày qua, dù em đã xa lánh mọi người nhưng sao lòng không thể nguôi ngoai và thanh thản, lòng ham sống và thèm khát được sống “bình thường” với mọi người sao mà da diết và mãnh liệt đến dữ dội. Lúc này đây, giữa khoảng mênh mông bên cuộc đời đầy bệnh tật, H lại ao ước được sống hiền hòa và được xã hội cưu mang, che chở và dang rộng những đôi tay đón chào ngày trở về bằng tình yêu nhân ái, sự cảm thông...và trong dòng suy nghĩ còn lắm hoài nghi, tiêu cực hiện tại, H biết rằng điều đó chỉ còn là ước mơ, mà ước mơ thì khó mà thành hiện thực đối với người thường huống chi H là một đứa bệnh tật, mang trong mình con “virut” đáng sợ nhất thế gian...và H tự nghĩ như vậy.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Có lẽ suy nghĩ tiêu cực của H đúng nhưng nó chỉ đúng với ngay chính cái suy nghĩ tiêu cực và vị kỷ của H, xã hội còn đó biết bao vòng tay yêu thương không ngần ngại sẻ chia, sẵn sàng chào đón những người như H trở về với cuộc sống đời thường. Và như một phép mầu hay một sự bù đắp phần nào cho em, những người em yêu thương nhất – cha mẹ, gia đình đã không từ bỏ em, họ đã lặn lội tìm kiếm và dang rộng đôi vòng tay ấm áp thực sự để đón em trở về. Và anh, người em yêu thương, người bạn trai em gửi trọn vào đó mối tình đầu đời trong sáng vẫn tìm đến và sẵn sàng đón em về bằng tình yêu thương chân thành, sự đồng cảm sâu sắc....</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Với H, kết cục của em có lẽ không thể nào thay đổi song với những gì H hiện có, em tiếp tục có “quyền” được mơ ước về một ngày trở về với cuộc đời thường ngày như bao người khác. Ở đó, tiếp đón em không phải là sự tăm tối, đau đớn, sợ hãi, trơ trọi, vô cảm...mà ấy là sự ấm áp của tình mẫu tử, nghĩa bạn bè và sự cưu mang, cảm thông của cộng đồng xã hội. H sẽ vượt qua nỗi đau bệnh tật, không chỉ bằng sự tự nỗ lực và ý thức tự vươn lên để khẳng định bản thân mà quan trọng và cấp thiết hơn hết với sự tiếp sức kịp thời chân thành, nhân ái, bao dung của người thân, xã hội em sẽ có đủ can đảm đứng lên, chiến thắng bệnh tật, vượt qua số phận nghiệt ngã để chứng minh một điều rằng, dù một ngày nào đó em sẽ ra đi mãi mãi song những gì em làm, em hành động sẽ chứng tỏ với xã hội và với những người đang nhìn em bằng con mắt “dè chừng”, nghi kị rằng em không những là minh chứng về tấm gương vươn lên trong nghịch cảnh để sông tốt và có ích mà còn sẽ là ngọn đèn thắp lên niềm tin mới, hy vọng mới cho những người đồng cảnh ngộ có con đường trở về với đời thường ngày càng gần hơn, ít chông chênh và khắc nghiệt hơn.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Xã hội còn đó biết bao người mang trong mình căn bệnh của nhân loại, họ sẽ làm gì khi xã hội này bằng hành động hay không hành động cố xây nên những bức tường thành của sự “ích kỷ, xa lánh, sợ hãi, tách biệt” với những người có H? Không các bạn ạ! Hãy xem họ là những người đáng thương hơn là đáng trách, cần được sẻ chia và cảm thông hơn là xa lánh, kỳ thị, một ánh mặt trìu mến, một cử chỉ nhân ái của bạn sẽ là liều thuốc cứu giúp biết bao con người đang ngày đêm vật lộn với bệnh tật và thắp thêm hy vọng cho biết bao trái tim đang thống thiết “chờ” ngày trở về trong vòng tay của nhân loại.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: right;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><strong>NGUYỄN HỮU HOÀNG</strong></span></span></div>
<div style="text-align: justify;"> </div> </html>