<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Ngôn ngữ của trái tim</title>
</head>
<body>
<p class="pTitle" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Ngôn ngữ của trái tim</font></b></p>
<table style="border-collapse: separate" cellSpacing="0" cellPadding="0" width="40" align="right" border="0" id="table1">
<tr>
<td>
<img border="0" src="ngon%20ngu%20cua%20trai%20tim.bmp" width="170" height="200"></td>
</tr>
</table>
<font face="Arial" size="2">Là một cựu SV của St. Petersburg (trước đây là
Léningrad), tôi vẫn giữ nguyên trong lòng những tình cảm tốt đẹp nhất cho thành
phố này. Dù ngày nay nước Nga không còn là nước Nga của những năm 1980 và ánh
mắt của không ít người đã thay đổi khi nhìn về nước Nga, tôi vẫn luôn xem nước
Nga và Léningrad là quê hương thứ 2 của tôi. </font>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Tôi đã có ở đó cả thời tuổi trẻ,
tình yêu... mà cả vợ tôi cũng là người học ở Léningrad. Một đêm giao thừa ở
St.Petersburg, tôi lang thang một mình du lịch trên đất Nga. Hoàng hôn buông
xuống, ánh nắng mặt trời mùa đông nhợt nhạt nhưng cảnh quan thật tuyệt vời với
những ngôi giáo đường mái vòm kiêu hãnh.</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Đột nhiên, tôi trượt chân trên mặt
băng rồi nghe như tiếng xương gãy. Không gượng dậy nổi, tôi nằm đau đớn. Không
biết làm gì hơn, tôi la to cầu cứu... Một thanh niên trẻ trong bộ đồng phục cán
bộ chạy tới rồi sau đó xuất hiện thêm hai thanh niên - một nam, một nữ - nữa. Cả
ba người khiêng tôi vào văn phòng gần đó. Cơn đau càng lúc càng dữ dội. Tôi bỗng
cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Sau đó không lâu, xe cứu thương đến. Bác sĩ bóp nắn
chân phải tôi khiến cơn đau thắt càng kinh khủng. </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Ngay lúc đó tôi không tự chủ nổi và
nôn thốc nôn tháo. Họ đưa tôi vào xe cứu thương. Lúc đó một nhân viên của Công
ty du lịch Intourist là Galina đến và an ủi tôi. Đến khi ấy, cảm giác tuyệt vọng
vẫn đè nặng lên tâm hồn tôi. ở một nơi xa lạ, không biết một từ tiếng Nga, không
người thân cận bên... Những ý nghĩ nảy sinh trong tâm trí trong hoàn cảnh đó
khiến tôi sợ hãi vô cùng.</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Tại bệnh viện, tôi được chụp quang
tuyến. Bản phim cho thấy xương hông tôi không bị gẫy nhưng bị trật khớp. Công
việc chữa trị bắt đầu tiến hành. Chờ đến khi tôi được chăm sóc đầy đủ, Galina
mới lên tiếng xin ra về vì cô còn đứa con nhỏ chờ ở nhà. Tuy đã được tiêm
morphine, tôi vẫn bị đau nhức toàn thân, không nhấc mình dậy nổi. Cửa phòng đóng
kín. Tôi nghe bước chân đến gần nhưng chỉ ngang qua. Im ắng bao trùm. Sợ hãi phủ
kín tâm trí... </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Sáng hôm sau, Galina trở lại với
một người xưng là bác sĩ Alexander, thông báo rằng ca phẫu thuật xương hông phải
đợi sau đến sau ngày 10-1 bởi nhóm phẫu thuật không có mặt bên bệnh viện. Đây là
kỳ nghỉ. Từng giờ trôi qua, từng ngày trôi qua. Không khí yên tĩnh xung quanh
khiến tôi càng bồn chồn lo lắng. Một tối nọ, Galina vào thăm với anh bạn trai
Nicholas. Trước đó hai người đã tạt vào khách sạn tôi lấy cái ấm nước điện và
gói xúp. Nhờ vậy hôm đó tôi được ăn một bát xúp nóng hổi. </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Tinh thần tôi thư giãn ít nhiều nhờ
sự có mặt mỗi ngày của Galina, lần nào cũng mang đến cho tôi ít quà. Một hôm,
Galina mang vào phòng một nhánh thông nhỏ được trang trí như cây giáng sinh. Mỗi
lúc, tôi càng thương Galina khi hiểu cô ấy nhiều hơn. Chồng Galina đã bỏ đi, để
lại đứa con trai sáu tuổi. Cô ấy sống rất chật vật bằng đồng lương eo hẹp thế
nhưng chưa bao giờ than phiền điều gì.</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Tình trạng sức khỏe của tôi ngày
càng tệ hơn. Nhưng ngay lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng thì Galina xuất hiện vào
một buổi sáng, tay cầm chiếc vé máy bay, thông báo rằng ngày mai tôi được chở
sang Helsinki. Lúc ấy tôi yếu đến độ không mỉm cười nổi trước tin mừng đó. Sáng
sớm hôm sau, Galina đến thu xếp đồ đạc rồi đưa tôi ra phi trường. Ký ức cuối
cùng của tôi khi ấy về nước Nga là nụ hôn dịu dàng của Galina... </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Sau ba tuần ở Bệnh viện đại học
Helsinki, tôi hồi phục dần. Ngay lập tức, tôi thu xếp gửi ít quà cho Galina. Khi
trở về Australia, tôi điện ngay cho cô ấy. Buổi nói chuyện của chúng tôi toàn
nghe tiếng khóc. Thời gian trôi qua, hình ảnh Galina vẫn in đậm trong ký ức và
tôi biết chắc rằng đó là những giây phút thiêng liêng, cao đẹp nhất mà tôi may
mắn được hưởng trong đời. Thế giới trở nên nhỏ hơn, những người lạ trở thành
bằng hữu. </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Trong cơn khốn đốn, tôi đã tìm thấy
những tâm hồn cao thượng. Ngay cả nếu Galina không biết tiếng Anh đi nữa, cô
cũng đã sử dụng thứ ngôn ngữ phổ quát và thánh thiện nhất của loài người: ngôn
ngữ của trái tim.</font></p>
<p class="pAuthor" align="right"><font face="Arial" size="2"><i><b>Theo Tuổi Trẻ
- Reader's Digest</b></i></font></p>
</body>
</html>