<html> <head> <meta http-equiv='Content-Type' content='text/html; charset=utf-8'> <title> </title> </head> <div style="text-align: left;"><strong><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Bài viết dự thi cuộc thi viết về Hình tượng anh bộ đội Cụ Hồ:</span></span></strong></div>
<div style="text-align: left;"> </div>
<div style="text-align: center;"><span style="color: rgb(0, 0, 255);"><strong><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;">Cháu yêu các chú Bộ đội…!</span></span></strong></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><br />
Những ngày còn thơ bé cắp sách tới trường, nó đã được cô giáo dạy cho những bài hát nói về chú bộ đội, những bài hát thân thương như chú bộ đội ngoài đảo xa, chú bộ đội xa nhà, cháu yêu chú bộ đội ..vv…và cho đến bây giờ khi đã là một cô sinh viên nó vẫn thường hay nhẩm lại về những bài hát gần gũi đáng yêu ấy!</span></span></div>
<div style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><br />
</span><em><span style="font-size: small;">“Mầu áo chú bộ đội, mới trông là mầu xanh.<br />
Như mầu lá trên cành, trộn vào mầu xanh rêu đá. <br />
Mầu áo chú bộ đội, đi trên đường cát bụi. <br />
Lại ánh sắc mầu vàng, có mầu đỏ đất núi. <br />
Xen nâu đất đường làng…<br />
(Màu áo chú Bộ đội)</span></em></span></div>
<div style="text-align: justify;"> </div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;">Nó sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Tây Nguyên đầy nắng và gió, miền quê nghèo lam lũ với cuộc sống mưu sinh, gia đình nó sống ở trong một xã nghèo của một huyện giáp biên giới, huyện Đức Cơ- tỉnh Gia lai, có lẽ vậy mà hình ảnh của những chú bộ đội đối với nó khá là quen thuộc.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"> </div>
<div style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><img width="500" height="330" src="1.jpg" alt="" /></span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><br />
Không biết tự bao giờ hình ảnh màu xanh của người lính đã là một phần trong trái tim của nó, có lẽ vì ngày xưa ba nó cũng là bộ đội, khi ba đã về hưu, ba vẫn thường hay kể cho nó những câu chuyện về cuộc đời của những người lính.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><br />
Nó vẫn còn nhớ những ngày đi học, vì nhà nó ở xa trường nên phải đi xe buýt khi đi qua chổ doanh trại quân đội nhân dân Việt Nam, mà lũ bạn vẫn hay gọi là đồn D50 nó lại ngóc đầu ra cửa sổ để nhìn những chú bộ đội tập luyện, đánh trận giả… rồi những lần đang học trong lớp khi thấy những đoàn bộ đội đi ngoài đường quốc lộ nó lại hét ầm lên rồi, chạy lại gần nhìn các chú, chính vì cái tính “lạ hoắc” ấy mà mấy đứa trong lớp đặt cho nó cái biệt danh là Thương bộ đội ( vì nó tên Thương) hoặc khi ai đó hỏi tìm nó chỉ cần nhắc đến cái biệt danh đó thì ai cũng biết . <br />
<br />
Nó cũng không biết tại sao mình như vậy, nó chỉ biết rằng từ hồi nhỏ tới giờ nó rất yêu quý và thương các chú bộ đội. Vì nơi nó sống giáp với biên giới của nước Campuchia, vấn đề an ninh chính trị rất quan trọng chính vì thế mà ở đây có rất nhiều, đồn, trạm, quân khu… xây dựng, có những đồn , trạm ở gần nó sống, nhưng có những đồn trạm, quân khu ở rất xa nơi dân ở, còn phải đi tận sâu vào trong sát biên giới, có nhiều lần nó thấy từng đoàn xe chở các chú bộ đội đi vào trong đó, những lần như thế trên đường làng lại vui lắm, vì ở trên xe các chú rất đông nhưng ngồi rất trật tự theo hàng, ai cũng hát hò, vẫy tay cười ríu rít với người dân, rồi những khi Tây nguyên đến vụ mùa cây công nghiệp, hay có việc gì cần, nó vẫn thường thấy những người lính bộ đội về làng giúp đỡ bà con…</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><br />
Và cho đến tận bây giờ khi nó đã lớn lên, đã là một cô bé sinh viên nó không còn vô tư như ngày xưa nữa, nhưng những tình cảm mà nó giành cho các chú vẫn còn sâu sắc như ngày nào, những tình cảm mà nó dành cho các chú cũng tế nhị hơn, chứ không quá đỗi hồn nhiên giống hồi còn thơ bé....</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><br />
Nó yêu các chú bộ đội, vì yêu màu áo xanh của các chú, màu xanh của niềm tin, niềm hi vọng, và của hòa bình, nó yêu những công việc thầm lặng của các chú, đêm ngày canh giữ biên cương, hi sinh bảo vệ tổ quốc ở nơi xa. Nó yêu các chú bộ đội, yêu màu da rám nắng , những nụ cười ấm áp của các chú những lần vất vả giúp nhân dân… Ngày còn nhỏ, ai hỏi nó tại sao yêu bộ đội, nó cười khì bảo vì nó thấy các chú bộ đội rất là “ giỏi”, các chú biết trồng rau, chăn nuôi, biết tự nấu ăn và chăm sóc bản thân, đồng đội …nó đã từng đến nơi doanh trại của các chú và phải thốt lên bất ngờ khi tận mắt chứng kiến vườn rau xanh mướt đủ loại tự trồng của các chú , rồi những con vật mà các chú nuôi… Và nếu bây giờ còn ai hỏi nó như thế nữa thì nó vẫn trả lời như vậy!<br />
<br />
Năm nào cũng thế đến ngày 22/12 kỉ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam, nó lại cùng bạn bè và thầy cô đến thăm các chú bộ đội ở doanh trại, các đồn biên phòng… ở nơi nó sống. Năm nay nay nó đã là một sinh viên xa nhà, nó không còn được trực tiếp đến thăm các chú bộ đội ở doanh trại, đồn biên phòng, hay quân khu nữa, nhưng nó vẫn luôn dành những tình cảm sâu sắc đến các chú. </span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><br />
Nó muốn gửi những lời chúc sức khỏe, niềm vui, hạnh phúc đến các chú bộ đội đang làm việc ở trên mọi miền đất nước. Muốn nói với các chú rằng cháu cảm ơn các chú nhiều lắm…Và cháu yêu các chú rất nhiều!</span></span></div>
<div style="text-align: right;"><span style="font-family: Arial;"><span style="font-size: small;"><br />
<strong>HOÀI THƯƠNG<br />
</strong><br />
</span></span></div> </html>