<html> <head> <meta http-equiv='Content-Type' content='text/html; charset=utf-8'> <title> </title> </head> <div style="text-align: center;"><span style="color: rgb(0, 0, 255);"><strong><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Nhật kí viết riêng cho bố</span></span></strong></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Chiều nay nhỏ bạn gọi điện nhờ viết dùm một bài cảm nhận về người lính về anh bộ đội cụ Hồ, nghe nó dỗ ngọt rằng văn chương của con hay, bay bổng, cảm xúc dạt dào, rồi lại đãi con mấy chầu kem… Sài Gòn dạo này lành lạnh mà có mấy chầu kem thì càng phê… nghe thế…con nhận lời.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Không phải tự trào, nhưng phải nói thiệt, con giỏi văn … cái này con thừa nhận là con giống bố… nhưng khi bắt đầu viết con lại không biết bắt đầu từ đâu, diễn biến và kết thúc như thế nào. Viết viết, xóa xóa… ghì đầu, bức tai… con bó tay, con gọi điện, nhỏ lại an ủi con bằng mấy chầu kem, rồi lại bảo con viết đại.<br />
Ừ thì con sẽ viết đại, viết những gì con ngẫm suy, con cảm nhận….</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Nhưng viết cái gì cũng cần phải có chủ đề, có nhân vật… Là ai?? Là ai?? Là bộ đội nói chung hay một con người cụ thể? Là đại tướng Võ Nguyên Giáp, vị tướng của nhân dân hay một người nào đó… loay hoay… Tự nhiên trong đầu con lại sáng lên… con sẽ viết về bố, về anh bộ đội cụ Hồ - chồng của mẹ - vị tướng trong lòng con. Và con sẽ viết về bố theo cách của riêng con.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
7 đứa con, nhưng con lại là đứa khác nhất trong các anh chị em… ai nhìn cũng bảo con là con hàng xóm… bố nhất quyết bảo là con của bố, hơn hai mươi năm có lúc con bực mình, nhưng có lúc cũng phì cười vì cái điệu bộ ấy của bố… rồi thì, ai cũng bảo con giống bố, chắc người ta nói vậy cho bố vui… giống gì mà giống. Con chẳng muốn giống bố một xíu nào, bố cứ đau ốm liên miên, bố nghiêm khắc, bố cứng nhắc (“hệ quả” của những năm tháng làm anh bộ đội cụ Hồ - những lúc vui bố tự nhân mình như thế) … con không thích, con không muốn giống bố, làm ơn làm ơn đừng nói con giống bố.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Bố xấu xí lắm, người bố toàn vết sẹo. Vết sẹo trông bố không được bình thường, vết sẹo khiến bố đau và tuổi thơ con có thêm một nỗi sợ - sợ vết sẹo, nhưng mẹ bảo, vết sẹo làm bố con đẹp trai hơn, có sức hấp dẫn hơn, kiên cường hơn, bởi phía sau vết sẹo vẫn còn đó trong thân thể bố những mảnh đạn không thể lấy ra… mảnh đạn và vết sẹo là một phần máu thịt của bố.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Bố nghiêm khắc, bố kỉ luật, bố luôn luôn gọn gàng còn con thì luôn luôn cẩu thả cộng với những vết sẹo làm con không thích chơi vơi bố… ấy thế mà con lớn lên cùng những đồ vật mà bố mang về từ chiến tranh.. con được mẹ đắp cho tấm chăn bằng vải dù mà bố mang theo bên người để ngụy trang khi có địch (đó là mẹ bảo với con), con thích xỏ chân vào đôi dép cao su nặng trịch nặng trề, thích cái bình ghi đông đựng nước, thích chiếc xe tăng bố làm bằng vỏ đạn, và con thích nhất là mân mê cái ngôi sao trên chiếc mũ cối của bố… thích tất cả những gì thuộc về bố.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Tập thơ đã ngã màu vàng, với những câu thơ viết vội trên đường hành quân, những lúc “dừng chân bên bờ suối vắng” đã làm con yêu hơn những giờ học, những bài văn, bài thơ về người lính con nhớ và thuộc gần hết, con hiểu như thế nào là “bom giật bom rơi”, con cảm nhận được cái tình đồng chí gắn bó keo sơn, con hiểu được niềm vui cũng như nỗi lo của người lính ngày đầu bước vào trận tuyến, và từ câu chuyện về cái vết sẹo trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng con lại yêu vết sẹo của bố… và còn đó những câu chuyện của Đặng Thùy Trâm, Nguyễn Văn Thạc cứ tự nhiên đi vào trí nhớ con. </span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Những câu chuyện giữa bố và các cô chú trong Hội Cựu chiến binh, giữa bố với mẹ đã làm cho những bài học lịch sử không còn là những con số khô khan, cứng nhắc, con hiểu như thế nào là “56 ngày đêm khoét núi ngủ hầm” là “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh”. </span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Những chồng thư tay bố viết, có lá gửi mẹ, có lá không gửi được, những lá giữ lại, có lá còn vẹn nguyên, có lá đã úa màu thời gian, có lá bị cháy mất hơn một nửa, nhưng tình bố mẹ vẫn còn đó. Và kết quả của mối tình giữa bố với mẹ - cô bé nhà bên có sự ủng hộ của ông bà, có sự cổ vũ của đồng đội, có luôn cả sự ngăn cách về thời gian và không gian từ cuộc kháng chiến chống Mỹ là bảy anh chị em tụi con lần lượt ra đời. Con cảm nhận về tình yêu thời chiến – yêu thương, niềm tin, chờ đợi – có những sự chờ đợi trong vô vọng. Nó đẹp và tuyệt vời vô cùng… và bố mẹ là nhân chứng cho một tình yêu đẹp. </span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Con thích được cùng bố dọn dẹp lau chùi bụi bẩn trên những tấm bằng khen giấy khen, những huân, huy chương. Bố bảo, bố không chuộng thành tích, không cần nhiều bằng khen giấy khen. Bố chỉ muốn lau chùi nó sạch sẽ, để nhìn vào đó bố biết trọng trận chiến đã có một thời tuổi trẻ với máu và nước mắt của bố và của đồng đội. Có những người còn sống, có những người đã hy sinh... thỉnh thoảng giữa những câu chuyện của bố có những giây phút im lặng, có những cái nấc nghẹn, và thỉnh thoảng khi xem chương trình tivi về người lính thoắt bắt gặp bố đưa tay quệt nước mắt.</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Nhiều người nói con giống bố thì con sẽ giống bố… có lúc con khó chịu nhưng rồi một ngày đủ lớn con chợt nhận ra, con giống bố, giống nhiều hơn con tưởng… với con bố là một người cha tuyệt vời, là vị tướng trong lòng con. </span></span></div>
<div style="text-align: justify;"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
Cảm ơn bố!<br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify;"> </div>
<div style="text-align: right;"><strong><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">NGÔ DẠ LIÊU</span></span></strong><em><strong><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"> </span></span></strong><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">(Học viện Hành chính cơ sở TP.HCM)</span></span></em></div> </html>