<html> <head> <meta http-equiv='Content-Type' content='text/html; charset=utf-8'> <title> </title> </head> <div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><strong> Cho dù năm tháng qua đi đã làm phai mờ nhiều kỷ niệm, nhưng trong tâm trí của những người từng là Ba Má phong trào trong giai đoạn Mậu Thân 1968 thì sự tàn khốc, ác liệt của chiến tranh vẫn còn rất rõ. Và ký ức của Má Nguyễn Thị Phong Thu vẫn còn in rõ những tháng ngày gian lao mà anh dũng khi hoạt động cách mạng.</strong></span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Năm nay, Má đã gần 90 tuổi, dáng người gầy gò nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn. Má kể: “Các Má hoạt động ngay trong lòng địch, không súng, không đạn, chỉ dùng đầu để đấu trí với giặc”. Ngày ấy lúc chiến tranh thì lương thực khan hiếm, lực lượng địch lại thường xuyên bắt nhốt học sinh, sinh viên, các Má phải đi khắp các chợ để vận động xin từng cọng rau, nắm gạo để đem về tổng cục ở ngã 4 Duy Tân mới có thể chăm nuôi cho cán bộ. Ngày trước Má được giao nhiệm vụ làm trưởng ban liên lạc, chuyên cung cấp thông tin cho cán bộ, Má hoạt động xuống tận Củ Chi, đi huy động mọi người tham gia vào phong trào quần chúng.</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Trong một dịp hoạt động, Má từ Phú Yên vào đã gặp được người chồng hiện tại của mình. Đó cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cuộc đời Má. “Những tháng ngày đó, tuy có khó khăn và nguy hiểm, nhưng nhờ có Ba ở nhà, ổn định kinh tế, chăm sóc con cái và giúp Má kêu gọi mọi người nên Má mới có thể hoạt động tốt”, Má vừa kể vừa nhìn người chồng của mình một cách trìu mến. </span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Má nhớ lại, hoạt động trao đổi thông tin ngày ấy rất khó khăn, nhưng Má và những đồng đội của mình luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Trong sự giám sát nghiêm ngặt của lực lượng địch, Má phải nghĩ ra rất nhiều cách để có thể đưa thông tin đến cán bộ. Má kể trong những lần thăm nuôi, Má phải sử dụng một cái giỏ rách để đánh lạc hướng bọn địch, sau đó khéo léo luồn thư vào trong quai giỏ để đưa cho cán bộ. Có một lần lúc địch nhốt sinh viên ở trong chùa, Má đã đóng kịch giả vờ đánh đập sinh viên và la: “Tại sao Má dặn con ở nhà coi nhà để Má đi chùa mà còn lại không nghe” nhằm làm địch không chú ý, gây náo loạn để chớp cơ hội thả sinh viên ra ngoài. Nhắc đến cảm nhận về tháng ngày đó, Má nở nụ cười thật tươi và tự hào: “Tuy cực nhưng mà vui con ạ”. Nụ cười hiền hòa của Má khiến chúng tôi không khỏi bồi hồi, thật là thương Má biết bao, cảm ơn Má, nhờ Má mà chúng con có ngày hôm nay. </span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Đối với Má, dù khó khăn thế nào thì con người vẫn phải giữ tinh thần lạc quan cho mình, Má kể vui:“Ngày trước tụi Má hoạt động toàn diện áo dài, sang lắm!”. Diện áo dài để che mắt quân địch, không bao giờ Má cảm thấy mệt mỏi khi phải hoạt động căng thẳng như vậy.</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Má có 6 người con, nhưng một người đã hi sinh trong những năm kháng chiến. Các đứa con của Má, nhiều đứa cũng hoạt động phong trào mà không cho Má biết, cũng không biết Má đang làm gì, đến mãi sau này mới phát hiện ra. Nhưng Má lại rất tự hào về những người con của mình. Má lúc nào cũng nhớ, cũng kể lại cho những thế hệ sau này ngày tháng cơ cực ấy và khuyên con cháu luôn phải biết quý trọng những gì đang có.</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;"><br />
</span></span></div>
<div><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Tủ bàn thờ nhà Má đầy những bằng khen và giấy chứng nhận cống hiến mà nhà nước ta đã dành tặng cho Má.Thầm cảm ơn Má đã cho chúng tôi được ghi lại những dòng lịch sử năm xưa. Má tiễn chúng tôi ra ngõ, dặn dò: “Khi nào có dịp nhớ đến thăm Ba Má”. Chút tôi thấy lòng trĩu nặng và mong muốn không phải là dịp mà sẽ ghé thăm thường xuyên hơn. Hi vọng một ngày gần nhất có thể được quay lại ngôi nhà nhỏ nơi đây, để có thể nghe những lời ấm áp của Má và được thấy Má cười, nụ cười hiền hòa làm nhẹ lòng những người mang gánh nặng đất nước trên đôi vai.</span></span></div>
<div>
<p class="MsoNormal" align="right" style="text-align:right;text-indent:.5in"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Bài viết: <b>DƯƠNG QUÝ ĐĂNG</b></span></span><span style="font-size:14.0pt"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" align="right" style="text-align:right;text-indent:.5in"><span style="font-size: small;"><span style="font-family: Arial;">Ảnh: </span><strong><span style="font-family: Arial;">Nguyễn Lê Linh Ngọc</span></strong></span><span style="font-size:14.0pt"><o:p></o:p></span></p>
</div> </html>