<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Cho cuộc sống nhiều ngăn</title>
</head>
<body>
<p class="pTitle" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Cho cuộc sống nhiều ngăn </font></b></p>
<p class="pHead"><b><font face="Arial" size="2">Mai Đức Trọng, 20 tuổi, sinh
viên năm 2 ngành Môi trường Trường ĐH Bách khoa TP.HCM có trong tay bản lý lịch
khá ly kỳ: sang Mỹ học phổ thông, rồi quay lại VN, và làm quá chừng việc để tìm
ra cái thiếu nhất của sinh viên VN hiện nay: kinh nghiệm. </font></b></p>
<p class="pSubTitle"><b><font face="Arial" size="2" color="#008000">Đi và về</font></b></p>
<table style="border-collapse: separate" cellSpacing="0" cellPadding="0" width="40" align="right" border="0" id="table5">
<tr>
<td>
<img border="0" src="cho%20cuoc%20song%20nhieu%20ngan.JPG" width="200" height="150"></td>
</tr>
<tr>
<td class="tLegend">
<p align="center"><i><font face="Arial" size="2" color="#808080">Trọng
lọt thỏm trong nhóm du học sinh khi cùng nhau đi thu âm bài hát Forever
we're friends (Mãi mãi chúng ta là bạn) - bài hát của du học sinh VN</font></i></td>
</tr>
</table>
<font face="Arial" size="2">Xin được vào đề với "Hắn là ai ?" - Theo định nghĩa
của Trọng, hắn "là một sinh viên vô danh tiểu tốt đang học hành lận đận tại một
trường đại học bình thường của thành phố". </font>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Bạn bè xem hắn là "hiện tượng",
nhưng hắn chỉ tự xem mình là một người "sống có ích". Và hành trình "sống có
ích" của anh chàng này quả thật thú vị.</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">"Nói một chút về bản thân: Tôi là
đứa bon chen, cuộc sống gắn bó nhiều với âm nhạc và hóa học, thích chơi thể
thao, thích làm việc theo nhóm. Cuộc sống chịu ảnh hưởng nhiều từ gia đình, mà
nhiều là từ mẹ; từ sự ngưỡng mộ các nhân trẻ, khỏe và tài năng và một số người
bạn rất "pro" mà tôi quen; và một phần từ độ cong của cuộc sống".</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Trọng bảo, cảm nhận sâu sắc nhất
của hắn về sự thay đổi trong nhận thức, trong cách suy nghĩ, chỉ đến sau một
tuần rời xa gia đình qua Mỹ du học. Nỗi nhớ nhà hay thèm các món ăn Việt Nam có
lẽ là cảm giác chung của các du học sinh.</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Tuy nhiên khi chỉ còn một mình,
ngồi cuộn mình ôm gối trong căn phòng của một ngôi nhà ở một đất nước hoàn toàn
khác, hắn mới bắt đầu đọc ngược lại cuộc sống của mình và nhận thấy mình đã bỏ
lỡ đi thật nhiều thứ. Nó hơi lặng lẽ, hụt hẫng, nhưng nó lại "refresh" (làm mới
lại) tâm hồn của Trọng.</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Thời gian đi du học, Trọng đi nhiều
nơi, biết thêm nhiều thứ, nhưng có lẽ điều tuyệt vời nhất mà hắn đạt được chính
là sự kết tinh được một phương pháp sống, một quy tắc xử sự, một hướng làm việc
đủ chuẩn cho riêng mình. Và thế là hắn trở thành một phần tử hiếm hoi quay trở
lại Việt Nam học tiếp cấp III và đại học. </font></p>
<p class="pSubTitle"><b><font face="Arial" size="2" color="#008000">Đi tìm kinh
nghiệm</font></b></p>
<table style="border-collapse: separate" cellSpacing="0" cellPadding="0" width="40" align="right" border="0" id="table6">
<tr>
<td><font face="Arial" size="2">
<img height="200" hspace="0" src="http://www.tienphongonline.com.vn/Tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=78414" width="150" border="1" Hyperlink></font></td>
</tr>
<tr>
<td class="tLegend">
<p align="center"><i><font face="Arial" size="2" color="#808080">Trọng
và bạn học hồi còn ở Mỹ</font></i></td>
</tr>
</table>
<font face="Arial" size="2">Công việc có lương đầu tiên đến với Trọng thật bất
ngờ, một người bạn alô bảo hắn đi giúp một nhân viên kiểm toán quốc tế. Thế là
ngày đầu tiên làm việc hắn mang về 40 USD, một số tiền "khổng lồ" mà Trọng cũng
không ngờ có thể kiếm được dễ dàng chỉ bằng vài giờ ngồi phiên dịch và hỏi đáp.
Chỉ có một ngày như thế thôi, nhưng nó lại làm hắn cảm thấy khác, khác lắm.</font><p class="pBody">
<font face="Arial" size="2">Và Trọng bắt đầu lê la tới các thông báo việc làm,
dò qua các báo, nhắn nhủ người quen nếu có việc gì tốt giới thiệu giúp hắn.
Trọng đọc thấy báo Sunflower tuyển dịch thuật, hợp với hắn, thế là mò tới.
</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Cùng lúc đó, chị Phạm Thị Thăng
Long - Giám đốc Công ty TVDH New Generation hỏi hắn dạy Anh văn được không, hắn
ừ đại. Hắn đi học buổi sáng, chiều viết bài, tối đi dạy thêm, khuya chuẩn bị cho
ngày hôm sau. "Đó thực sự là một cuộc chạy đua. Mệt nhưng thấy thú lắm!" - hắn
cười, nhe hàm răng sáng loáng.</font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">"Lần đó, Sunflower định ra lò một
tờ tạp chí song ngữ tuần dành cho trẻ em, tôi và một bạn học bên Trường ĐH Sư
phạm khoa Anh cũng vẽ vời, nghiên cứu và soạn thảo đủ cả. Chỉ có hai đứa thôi mà
kiêm luôn tất cả các khâu từ nghiên cứu nội dung, tìm tài liệu, biên tập, nhập
liệu và dàn trang cho 16 trang báo. </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Có lẽ yêu cầu của tôi về nội dung,
về cách trình bày và mỹ thuật cao quá, cộng với một số khó khăn từ phía tòa
soạn, nên mới làm được tới cuốn số 2 thì tạm dừng... Đáng tiếc lắm!". </font>
</p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Trọng nhớ lại dàn máy tính cũ kỹ,
đến đội ngũ làm việc là các giáo viên Anh văn tận tụy, các bạn khuyết tật hết
mình nhập liệu và đi bán báo. Tất cả đều làm việc thật thoải mái nhưng rất cố
gắng, hắn cảm thấy ngưỡng mộ và muốn có thể làm nhiều hơn thế nữa...</font></p>
<p class="pSubTitle"><b><font face="Arial" size="2" color="#008000">Giấc mơ "thế
hệ mới"</font></b></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Bạn bè đọc blog của Trọng kéo nhau
đến dự buổi chia sẻ kinh nghiệm du học Mỹ do anh chàng tổ chức. Hắn làm chủ
nhiệm chương trình này, dù chỉ là nhân viên bán thời gian của của Công ty New
Generation (Thế hệ mới). </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Đó là một công ty làm hắn ngạc
nhiên và cảm thấy thú vị vì cứ đến hè thì các du học sinh về Việt Nam chơi lại ở
trên công ty nhiều hơn ở nhà, rồi các bậc phụ huynh thì cứ í ới gọi điện lên
công ty để... kiếm con. Mọi người nghĩ đó chỉ là do bên công ty có mối quan hệ
tốt và là một nơi tụ tập thú vị. </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Nhưng với Trọng, đó thật sự là một
niềm đam mê để giúp những người bạn sắp ra nước ngoài có nhiều cơ hội tìm hiểu
và chia sẻ hơn, dưới dạng các tiết học, do chính công ty tổ chức và các du học
sinh là người đứng lớp. </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">"Có tuyệt không khi vừa được trò
chuyện với mọi người, vừa được lương? Lúc đầu, tôi đang dạy môn Toán bằng tiếng
Anh, các bạn khác thì tùy vào khả năng có thể dạy Lịch sử, Quy cách phỏng vấn
visa, Anh ngữ nghe nói...". </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">"Tôi đang cảm thấy tự hào vì đã
được là chính mình trong một môi trường làm việc đúng chất, tôi tự hào khi thấy
ý nghĩa thực sự mà nhóm đã xây dựng nên, nhiều lắm. Hồi học bên Mỹ, tôi đã may
mắn tham gia vào một vở nhạc kịch... </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Lớp nhạc nhỏ chỉ khoảng 20 bạn và
chỉ có một giáo viên. Nhưng với từng ấy người đã dựng nên cả một show diễn hoành
tráng trong 2 giờ đồng hồ (và hầu hết tiền vé đều làm từ thiện). </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Giáo viên vừa luyện thanh nhạc, vừa
là đạo diễn kiêm quản lý. Học sinh chính là những diễn viên, những ca sĩ, những
ê kíp thực hiện chương trình rất non nhưng cũng rất chuyên nghiệp. </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Tôi rất thích, rất rất thích được
làm việc như thế, và đó là lần đầu tiên tôi thấy mình làm được việc... </font>
</p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Về Việt Nam, tôi thấy rằng các tiết
mục văn nghệ trong các trường thường không được đầu tư kỹ, chỉ để thi cho xong;
và thường chỉ là đơn ca, nếu là hợp ca hay nhiều người trình diễn thì sẽ khó làm
sao cho nó hòa hợp và nghệ thuật (đó chỉ là cảm nhận của tôi thôi nhé). </font>
</p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Thế nên, tôi đã thử lấy lại kinh
nghiệm làm nên những tiết mục khác... và từ đó thì thành "nếp" hay đi lông bông
qua các trường bạn để giúp dàn dựng tiết mục". </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Hai mươi tuổi, hành trang mà Trọng
có trong tay đang dồi dào hơn bạn bè của hắn (đó là hắn chưa kể hết những dự án
mà hắn đang tham gia để học về tư vấn tâm lý, marketing...). </font></p>
<p class="pBody"><font face="Arial" size="2">Nó là một khởi nguồn tốt đẹp cho sự
thành công của một thế hệ mới toanh - thế hệ thanh niên toàn cầu hóa với một
cuộc sống đầy ắp sắc màu do mình tạo ra.</font></p>
<p class="pBody" align="right"><i><b><font face="Arial" size="2">Theo TNO</font></b></i></p>
</body>
</html>