Cuộc thi viết Người bạn của thanh niên: Tháng chín của chúng ta

<html><head><meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"</head><body> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Thời gian chạy d&agrave;i tr&ecirc;n những t&aacute;n l&aacute; sớm thu đ&atilde; ngả v&agrave;ng xanh. Ngồi giữa những tia s&aacute;ng m&agrave;u v&agrave;ng nhạt của th&aacute;ng ch&iacute;n, t&ocirc;i dường như đang nghe tiếng mọi người cười đ&ugrave;a. Mọi chuyện ng&agrave;y ấy vẫn c&ograve;n trong l&ograve;ng rất r&otilde; r&agrave;ng, giống như m&ugrave;a h&egrave; năm n&agrave;o chỉ vừa mới lướt qua khung cửa.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">T&ocirc;i t&aacute;m tuổi.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">T&ocirc;i hỏi v&agrave; b&agrave; th&igrave; trả lời &ldquo;Người ta l&agrave; sinh vi&ecirc;n t&igrave;nh nguyện, về miền qu&ecirc; để cất nh&agrave; x&acirc;y cửa...&rdquo;</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">C&oacute; lẽ t&ocirc;i c&ograve;n qu&aacute; nhỏ. T&ocirc;i biết từ t&igrave;nh nguyện, nhưng t&ocirc;i kh&ocirc;ng thể tưởng tượng sinh vi&ecirc;n t&igrave;nh nguyện sẽ l&agrave; như thế n&agrave;o mới phải. Giống như t&ocirc;i hỏi mẹ, tại sao lo&agrave;i ve sầu lại k&ecirc;u r&acirc;m ran v&agrave;o những ng&agrave;y lập hạ.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">V&agrave; những m&ugrave;a nắng cứ thế nối nhau chạy d&agrave;i, chạy d&agrave;i v&ocirc; tận như c&aacute;nh đồng b&iacute; ng&ocirc; ở Trung Lập Hạ, c&aacute;nh đồng m&agrave; ch&uacute;ng t&ocirc;i đ&atilde; lu&ocirc;n băng qua v&agrave;o mỗi buổi chiều ng&agrave;y thứ bảy.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Rồi t&ocirc;i n&oacute;i với c&aacute;c anh về những điều phi l&yacute; của trẻ con, t&ocirc;i n&oacute;i với c&aacute;c anh về những ng&agrave;y m&agrave; gi&oacute; c&oacute; m&ugrave;i của hương ổi. Ch&uacute;ng t&ocirc;i rong ruổi đ&acirc;y đ&oacute; khắp cả thị trấn để mua &iacute;t qu&agrave; vặt sau khi buổi lễ trao tặng kết th&uacute;c. Rồi ch&uacute;ng t&ocirc;i cười, t&ocirc;i m&iacute;m m&ocirc;i, bất gi&aacute;c nh&igrave;n l&ecirc;n bầu trời xanh, nhắm mắt nguyện cầu cho th&aacute;ng ch&iacute;n sẽ m&atilde;i m&atilde;i v&ocirc; tận như thể n&oacute; chưa bao giờ tồn tại.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">T&ocirc;i nghe thấy tiếng đ&agrave;n guitar đang tan chảy trong kh&ocirc;ng gian, nụ cười của tuổi trẻ, c&oacute; một điều g&igrave; đ&oacute; th&ocirc;i th&uacute;c t&ocirc;i, cho&aacute;ng lấy t&acirc;m tr&iacute; t&ocirc;i. C&oacute; lẽ l&agrave; mọi chuyện đ&atilde; qu&aacute; ho&agrave;n hảo, tất cả đ&atilde; v&ocirc; t&igrave;nh để lại những k&iacute; ức tuổi thơ qu&aacute; đỗi tuyệt vời. Ng&ocirc;i nh&agrave; dần dần ho&agrave;n thiện. Trong &aacute;nh nắng chiều của ng&agrave;y hai mươi t&aacute;m, tất cả mọi người c&ugrave;ng nhau đứng trước c&ocirc;ng tr&igrave;nh ho&agrave;n chỉnh đầu ti&ecirc;n của đời m&igrave;nh, nh&igrave;n ngắm mọi thứ một lần cuối c&ugrave;ng, đ&oacute; l&agrave; những khoảng thời gian lao động kh&ocirc;ng biết mỏi mệt, nhưng đầy t&iacute;nh nh&acirc;n văn cao đẹp.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Cũng c&oacute; lẽ ch&iacute;nh l&agrave; v&igrave; vậy, m&agrave; ng&ocirc;i nh&agrave; lại hết sức đặc biệt đối với mọi người. Nhiều năm sau đ&oacute;, b&agrave; t&ocirc;i vẫn cứ nhắc đi nhắc lại lời hứa năm n&agrave;o của đội thợ x&acirc;y t&igrave;nh nguyện. Rằng một ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute; họ sẽ quay trở lại&hellip;</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Vi&ecirc;n gạch th&agrave;nh đường domino, những giấc mơ m&ugrave;a hạ, hương d&atilde; quỳ bay trong gi&oacute;. T&ocirc;i nằm tr&ecirc;n b&atilde;i cỏ xanh, ngắm nh&igrave;n những &aacute;ng m&acirc;y bay. Mọi người bắt đầu ngồi th&agrave;nh v&ograve;ng tr&ograve;n, c&ugrave;ng nhau h&aacute;t, c&ugrave;ng nhau nhảy m&uacute;a. Chương tr&igrave;nh sinh hoạt v&agrave;o những ng&agrave;y cuối tuần của c&aacute;c anh chị, những đứa nh&oacute;c nghịch ngợm, chẳng đứa n&agrave;o muốn về cả, đặc biệt l&agrave; v&agrave;o ng&agrave;y khai mạc của lễ hội tr&ograve; chơi. Đơn giản chỉ l&agrave; những g&oacute;i kẹo, c&aacute;i b&aacute;nh được bọc cẩn thận trong những tầm giấy g&oacute;i qu&agrave; m&agrave;u xanh đỏ. V&agrave; đến l&uacute;c n&agrave;y, t&ocirc;i vẫn c&oacute; thể cảm nhận được bầu kh&ocirc;ng kh&iacute; l&uacute;c ấy.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">C&oacute; lẽ m&ugrave;i vị của kẹo b&aacute;nh rất tệ, trời th&igrave; n&oacute;ng, người th&igrave; đ&ocirc;ng. Nhưng tất cả thật v&ocirc; nghĩa trước sự nhiệt t&igrave;nh v&agrave; năng động của những người thanh ni&ecirc;n &aacute;o xanh t&igrave;nh nguyện. N&oacute; c&oacute; thể kh&ocirc;ng phải l&agrave; một kh&ocirc;ng gian tuyệt vời nhất, cũng c&oacute; thể kh&ocirc;ng giống như những g&igrave; m&agrave; tụi nhỏ ch&uacute;ng t&ocirc;i cố gắng tưởng tượng. Nhưng đ&oacute; l&agrave; những trải nghiệm, những k&iacute; ức tươi đẹp nhất trong tr&aacute;i tim của tất cả mọi người v&agrave; kh&ocirc;ng điều g&igrave; c&oacute; thể thay thế được.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Ch&uacute;ng t&ocirc;i đ&atilde; trải qua những ng&agrave;y tuyệt vời theo một c&aacute;ch diệu k&igrave; như thế. T&ocirc;i ước một ng&agrave;y, c&oacute; thể quay trở lại những khoảng thời gian đ&oacute;. Tất cả những g&igrave; anh đ&atilde; n&oacute;i, chầm chậm thấm v&agrave;o t&ocirc;i, chưa bao giờ bản th&acirc;n m&igrave;nh lại c&oacute; những b&agrave;i học ngọt ng&agrave;o đến vậy. Anh kh&ocirc;ng d&agrave;nh cả cuộc đời m&igrave;nh để đuổi theo những l&yacute; tưởng vĩ đại. Anh l&agrave;m những c&ocirc;ng việc m&agrave; anh n&oacute;i rằng n&oacute; thật giản đơn v&agrave; nhỏ nhặt. Anh đ&atilde; từng nghĩ về một ng&agrave;y, khi lớn l&ecirc;n, sẽ xung phong đăng k&iacute; t&igrave;nh nguyện ở một nơi xa x&ocirc;i n&agrave;o đ&oacute;, x&acirc;y nh&agrave;, sửa chữa, rồi sinh hoạt với c&aacute;c em nhỏ, ở lại đ&oacute; nhiều th&aacute;ng trời. V&agrave; bằng một c&aacute;ch n&agrave;o đ&oacute;, c&acirc;u chuyện của anh lu&ocirc;n lu&ocirc;n l&agrave; niềm cảm hứng cho t&ocirc;i đến tận b&acirc;y giờ.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">V&agrave; l&uacute;c ấy t&ocirc;i đ&atilde; nghĩ rằng, m&igrave;nh c&oacute; thể d&agrave;nh cả cuộc đời n&agrave;y cho những m&ugrave;a h&egrave;. Nhưng những th&aacute;ng ng&agrave;y đ&oacute; rồi cũng phải tr&ocirc;i qua. L&uacute;c anh nh&igrave;n t&ocirc;i để n&oacute;i lời tạm biệt, t&ocirc;i thấy gương mặt anh chậm r&atilde;i phai nh&ograve;a dần khỏi tầm mắt.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">V&agrave; t&ocirc;i nhớ những ng&agrave;y ấy. C&oacute; phải anh đ&atilde; n&oacute;i, tiếng ve lu&ocirc;n rượt đuổi theo m&ugrave;a h&egrave;. Rằng những vệt sao băng sẽ rơi xuống mặt hồ đ&ecirc;m nay. V&agrave; ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute; t&ocirc;i sẽ trở th&agrave;nh một họa sĩ, một kĩ sư, một diễn vi&ecirc;n đoạt giải Oscar, v&agrave; anh đ&atilde; nguyện cầu cho cuộc đời n&agrave;y sẽ kh&ocirc;ng bao giờ c&oacute; thể lấy đi những thứ đẹp đẽ ấy nơi tr&aacute;i tim t&ocirc;i.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Mưa m&ugrave;a thu, xuy&ecirc;n qua &ocirc; của k&iacute;nh, ngắm nh&igrave;n những chiếc l&aacute; &uacute;a m&agrave;u. Cũng giống như tất cả ch&uacute;ng ta. C&oacute; tiếng cười của c&aacute;c anh c&aacute;c chị, c&oacute; tiếng đ&agrave;n guitar, c&oacute; &aacute;nh lửa. Đo&aacute;n l&agrave; t&ocirc;i đ&atilde; nhớ qu&aacute; nhiều. V&agrave; t&ocirc;i sẽ kh&ocirc;ng thể n&agrave;o qu&ecirc;n c&aacute;i c&aacute;ch m&agrave; anh đ&atilde; l&agrave;m những thứ nhỏ nhặt trong suốt qu&atilde;ng đời ni&ecirc;n thiếu của m&igrave;nh, anh y&ecirc;u cuộc sống n&agrave;y bằng t&acirc;m hồn của một đứa trẻ, anh thua cuộc như một kẻ chiến thắng, đứng l&ecirc;n v&agrave; mạnh mẽ, anh vượt qua tất cả mọi thứ tr&ecirc;n đời chỉ bằng một nụ cười tươi v&agrave; niềm lạc quan của c&aacute;nh hoa bồ c&ocirc;ng anh bay trong gi&oacute;. V&agrave; đ&oacute; lu&ocirc;n lu&ocirc;n l&agrave; những điều qu&iacute; gi&aacute; m&agrave; ch&iacute;nh bản th&acirc;n t&ocirc;i đ&atilde; học được từ nơi anh.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Chiếc xe rời đi trong khi t&ocirc;i vẫn c&ograve;n đang vẫy tay ch&agrave;o. &Aacute;nh ho&agrave;ng h&ocirc;n rơi. M&ugrave;a h&egrave; lẳng lặng qua đi trong y&ecirc;n b&igrave;nh, giống như ng&agrave;y ấy n&oacute; đ&atilde; từng bước đến như vậy.</span></span></p> <p style="text-align: right;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px"><strong>PHAN CHẾ NGHỊ</strong></span></span></p> </body></html>

BÌNH LUẬN

Agile Việt Nam
;