<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Ngàn ngày cõng bạn đến trường</title>
</head>
<body>
<p class="title" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Ngàn ngày cõng bạn đến trường</font></b></p>
<span class="subcontent">
<div align="right">
<table style="background-color: rgb(255, 255, 255)" align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="170" id="table1">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<img border="0" src="ngan%20ngay%20cong%20ban.bmp" width="200" height="150"></td>
</tr>
<tr>
<td class="commentimg">
<p align="center"><i><font face="Arial" size="2" color="#808080">
Ngày nắng hay ngày mưa, đôi bạn thân Bình – Phil cũng cùng nhau đến
trường</font></i></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Hình ảnh đẹp của đôi bạn Nguyễn
Thái Bình và Quách Văn Phil giống như chuyện cổ tích giữa đời thường. Bình ngàn
ngày cõng bạn đến trường – một hành trình vạn dặm để chắp cánh cho ước mơ của
bạn bay xa</font></span></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Nhà của Nguyễn Thái Bình (hiện là
học sinh lớp 11 Trường cấp 2, 3 Bình Khánh, huyện Cần Giờ - TPHCM) ở xã Tam Thôn
Hiệp, huyện Cần Giờ - TPHCM. Cuộc sống cũng không khá giả gì, sau giờ học, em
phải làm việc phụ giúp gia đình. Nhưng bao giờ em cũng dành thời gian cho người
bạn cùng lớp thiếu may mắn Quách Văn Phil. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2" color="#008000"><strong>“Trên vai
em cõng hai mơ ước” </strong></font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Nhà ở gần nhau nên Bình luôn cố
gắng sắp xếp để có thể ở bên cạnh giúp đỡ Phil và cùng nhau học tập. Bình bảo
“Em rất thương và nể Phil. Tuy bạn ấy là người kém may mắn, nhưng bạn không bao
giờ tự ti mà luôn cố gắng học tập, sống hòa nhã và vui vẻ với mọi người”. Còn
với Phil, Bình là người bạn thân thương và chân thành nhất. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Bạn bè vẫn trêu đùa Bình là đôi
chân của Phil. Quả vậy, năm 5 qua, hơn 1.000 ngày, Phil đến trường trên lưng bạn.
Không những vậy, Bình còn cõng Phil đi thăm thầy cô, đến tham gia các hoạt động
của lớp, cắm trại, dã ngoại... Ngay cả việc đưa Phil vào nhà vệ sinh trong giờ
lên lớp, Bình cũng đảm nhận. Phil đã như một người bạn, người em gắn bó với Bình
suốt cả quãng đời học sinh. Thầy cô, bạn bè trong trường cũng như người dân ở xã
Tam Thôn Hiệp đều biết và thường nhắc đến hình ảnh cõng bạn đến trường của Bình
với cả lòng yêu thương và trân trọng. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Bình ý thức được rằng mình cõng
trên vai không chỉ là một người bạn thân, mà còn cõng cả một ước mơ. Phil học
rất giỏi toán (em đã từng đoạt giải rất cao trong các cuộc thi học sinh giỏi
toán của huyện) nên có dự định sẽ thi vào khoa công nghệ thông tin. Em bảo đó là
ngành học mà em có thể theo đuổi và dễ dàng xin việc hơn cả vì không phải di
chuyển nhiều. Còn Bình thì ấp ủ ước mơ được học sư phạm toán. “Trên vai em cõng
hai mơ ước, của em và của Phil. Nếu cả hai đứa được vào đại học, em cũng sẽ cố
gắng sắp xếp thời gian để có thể đưa Phil đến trường” - Bình chia sẻ. </font>
</p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2" color="#008000"><strong>Nụ cười
vượt qua số phận </strong></font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">“Nếu như em không bị bệnh, cả nhà
sẽ không chuyển vào đất liền. Nếu như ba mẹ không quá nghèo, đôi chân em có thể
được chữa trị sớm. Nếu như không gặp được Bình, con đường đến trường của em sẽ
rất xa...”. Những câu “nếu như” của Quách Văn Phil khiến người nghe cảm thấy xót
xa. Ngày mẹ mang thai Phil, cha mẹ em quyết định rời căn nhà mái lá nơi mũi đất
Cà Mau để đi tìm kế sinh nhai ở đảo Phú Quốc. Cha đi đánh cá, mẹ ở nhà phơi cá
khô thuê. Phil sinh ra giữa trùng khơi nhưng lại không có được sự rắn rỏi của
người con miền biển, mà bệnh tật cứ đeo bám triền miên. Khi phát hiện bệnh của
con trở nặng, mẹ em vội vã đưa con vào đất liền chữa trị và cả gia đình tìm đến
mảnh đất nghèo ở huyện Cần Giờ dựng túp lều ở tạm. Nhà nghèo không đủ tiền thuốc
thang, lại ăn uống kham khổ nên Quách Văn Phil không vượt qua nổi cơn bạo bệnh.
Đôi chân em cứ teo tóp lại rồi mềm nhũn. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Sáu tuổi, Phil ngồi ngơ ngác trên
xe lăn nhìn chúng bạn nô đùa. Rồi em tự tìm thú vui ở việc đẽo tre làm sáo thổi.
Đến tuổi đi học, cha mẹ và các chị thay phiên nhau cõng em đến trường. Mãi đến
năm lớp 7, Phil mới học cùng lớp và quen với Bình - người bạn đã cõng em đến
trường từ bấy đến giờ. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Đã đi qua một chặng dài tủi hờn
cho số phận, giờ đây Quách Văn Phil không còn cảm thấy lạc lõng nữa. Em sống hòa
nhã với tất cả mọi người. Nụ cười không bao giờ tắt trên môi em. “Bây giờ không
lúc nào em thấy buồn nữa. Mình không thể thay đổi được số phận thì phải biết
đương đầu và vượt qua nó” - Phil tâm sự. Cô Thanh Nguyệt, giáo viên chủ nhiệm
của Phil, nhận xét: “Phil rất sôi nổi và hòa đồng, có thể nói em là cây cười của
lớp và được rất nhiều bạn bè quý mến. Không có chương trình hoạt động nào của
lớp mà vắng mặt Phil cả. Em cũng thường xuyên rủ Bình ghé thăm các thầy cô cũ...”.
</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Mặc dù cuộc sống không dư dả,
nhưng mẹ Phil, bà Huỳnh Thị Gấm, đều đặn hai lần mỗi tháng tổ chức bếp ăn từ
thiện cho những người nghèo, người già neo đơn trong xã. Đây là cách để bà tri
ân những tấm lòng đã xây tặng ngôi nhà tình thương cho gia đình bà thuở còn khốn
khó ngày xưa. Và chính Phil cũng đã học được từ mẹ lòng nhân ái và trái tim biết
yêu thương, chia sẻ với mọi người. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Hình ảnh đẹp của đôi bạn Nguyễn
Thái Bình và Quách Văn Phil giống như chuyện cổ tích giữa đời thường. Bình ngàn
ngày cõng bạn đến trường – một hành trình vạn dặm để chắp cánh cho ước mơ của
bạn bay xa.</font></p>
<p align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo NLĐO</i></b></font></p>
</body>
</html>