<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Giảng đường của</title>
</head>
<body>
<p class="pTitle" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Giảng đường của "Lọ Lem"</font></b></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="40" id="table1">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<img border="0" src="giang%20duong%20cua%20Lo%20Lem.bmp" width="200" height="150"></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><i><font face="Arial" size="2" color="#808080">Từ
trong hẻm tối, Bảo Trân vẫn khao khát vươn lên bằng tri thức</font></i></td>
</tr>
</table>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Có đêm, cô bé ngủ gục bên đống cá
cơm. Trong cái lạnh tái người của nước đá ướp, trong cái mùi tanh nồng của cá
sống, cô bé chập chờn mơ mình trở thành một sinh viên...</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Ba mẹ làm nghề
thương hồ, mang theo bốn đứa con ngược xuôi trên dòng sông Vàm Cỏ. Năm lên 6,
Nguyễn Thị Bảo Trân được ba mẹ gửi cho người mợ ở Cần Đước, Long An để tiện đến
trường. Đời ba mẹ và các chị biết chữ đủ đọc tên mình và nhận biết mặt các loại
tiền, ba mẹ cũng chỉ hi vọng Trân học được chừng ấy. </font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Đường đến trường</font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Mỗi ngày Trân lội
bộ 14km để đến trường. Tối, cô bé chong đèn học bài. Vậy mà năm nào Trân cũng là
một trong những học sinh giỏi nhất lớp. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Còn nhớ cuối năm
lớp 4, mợ quyết định: "Từ năm sau Trân không được đến trường nữa! Dù sao con
cũng đọc chữ rành, làm toán cộng trừ nhân chia giỏi rồi. Các chị con cũng chỉ
học tới lớp 2 thôi". Cô bé mím môi lại, gật đầu. Tối đó, Trân mới dám khóc một
mình. Không dám đòi hỏi thêm. Nhà mợ nghèo và đông con. Chỉ còn le lói tia hi
vọng: ba mẹ đi ghe về sẽ tiếp tục cho đến trường. Hai năm sau đó, Trân ở nhà phụ
mợ nấu cơm, chăm em và chờ…</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Ba mẹ về. Ước mơ
đến trường mới vỡ tan khi ba mẹ quyết định đưa Trân và em lên thành phố mưu sinh.
Một chị thì có chồng lúc 16 tuổi. Một chị cũng đi làm mướn. Bốn người còn lại
thuê một căn nhà trọ nhỏ xíu ở Bến Chương Dương. Lúc ấy, ba đang thất nghiệp.
</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">12 tuổi, Trân theo
mẹ ra chợ cá Cầu Ông Lãnh. Công việc của cô bé này là ngồi cắt đầu cá cơm (loại
cá nhỏ chưa bằng ngón tay út) ròng rã 18 giờ/ngày đêm. Hằng đêm cứ từ 0 giờ,
Trân cúi đầu làm cho đến 6g chiều hôm sau. Với mỗi ký cá Trân được trả công
1.500 đồng. Ngày nào giỏi lắm Trân làm được 20 kg. Thế nhưng, để nhận được những
đồng tiền ấy, mấy ngón tay bị lở loét hết. Trong cái lạnh tái người của nước đá
ướp, trong cái mùi tanh nồng của cá sống, cô bé vẫn chập chờn mơ mình trở thành
một sinh viên. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Duyên may mỉm cười
khi một người bạn cùng cảnh ngộ giới thiệu Trân học lớp Anh văn miễn phí tại Mái
ấm Tre Xanh (đường Calmette, Q.1, TP.HCM). Vậy là, những lúc ngồi trước đống cá
ngổn ngang, Trân lẩm nhẩm học bài. Mỗi chiều, vừa buông những con cá xuống là cô
ù chạy về nhà, tắm rửa và đến lớp. Sau khi học được một tháng rưỡi, Trân thi
kiểm tra đạt điểm cao nhất lớp và được nhận học bổng học Anh văn ở trung tâm
ngoại ngữ. Hơn một năm sau, Trân thi đạt chứng chỉ B. Thấy cô bé siêng năng, ham
học, chị Nguyễn Thị Bạch Phát, chủ nhiệm mái ấm, còn gửi Trân học văn hóa tiếp
tục ở Trường Ánh Sáng. Sau đó là Trung tâm Giáo dục thường xuyên Q.3. </font>
</p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Cứ đêm làm ngày học,
vậy mà Trân "nhảy" hai năm học ba lớp. </font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Ươm ước mơ trong hẻm tối</font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Khi Trân đang học
lớp 8 thì chợ Cầu Muối cũng bị giải tỏa. Những người dân tha hương sống nhờ chợ
như gia đình Trân cũng tan tác. Mẹ theo chợ đầu mối về Thủ Đức sinh sống. </font>
</p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Trân thuê một căn
nhà trọ, xin làm bưng bê trong một nhà hàng để có tiền đi học tiếp. Năm Trân học
lớp 12 cũng là năm gian nan nhất. Thời gian này cô phải học hai buổi/ngày nên
không thể làm ở nhà hàng. Cô quyết định học đến cùng. Buổi tối, Trân đi dạy kèm
Anh văn với thu nhập 500.000 đồng/tháng. Số tiền này chỉ đủ đóng tiền nhà trọ.
Cũng may, em gái Trân xin được việc làm, phụ chị tiền ăn. Cứ sáng nhịn đói đi
học. Tối đi dạy kèm. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Khi các sĩ tử cả
nước nô nức đổ về thành phố để luyện thi, Trân cũng lặng lẽ tự ôn luyện trong
căn phòng trọ ở Q.4. Căn phòng trọ tối om om cuối con hẻm hun hút hai người
tránh nhau không lọt. Căn phòng có món tài sản vô giá là cái thùng xốp đựng trái
cây được Trân dùng làm bàn học trong nhiều năm nay. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Vậy mà Trân cũng đỗ.
Cầm giấy báo trúng tuyển cao đẳng trong tay, sau nỗi hạnh phúc chảy nước mắt là
gánh nặng lo âu. Trân quyết định chọn học ngành điện tử - viễn thông, hệ cao
đẳng của Trường đại học Văn Hiến. Tuy nhiên, khoản học phí 4,4 triệu đồng/năm
quá lớn với đôi vai nhỏ bé. Chưa kể hàng trăm chi phí khác suốt ba năm học.
</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Trân đã vượt bao
chặng đường gai góc để đến trước cánh cổng của ước mơ. Nhưng, nếu không có tiền,
cánh cổng ấy có khép lại cùng sự vỡ tan giấc mơ giảng đường của "cô bé Lọ Lem"?!
</font></p>
<p align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo TTO</i></b></font></p>
</body>
</html>