“Nhà cháu mà không đến thì đến nhà ai!”

<html> <head> <meta http-equiv="Content-Language" content="en-us"> <meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"> <title>New Page 2</title> </head> <body> <p align="center"><font face="Arial" size="2"><font color="#0000FF"><b>“Nhà cháu mà không &#273;&#7871;n thì &#273;&#7871;n nhà ai!”</b></font></font></p> <div style="float: left; width: 80px; height: 29px"> <table border="1" width="100%" id="table1"> <tr> <td> <img border="0" src="nha%20chau%20ma%20k%20den.jpg" width="220" height="179"></td> </tr> </table> </div> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Mùa xuân c&#7911;a 45 n&#259;m v&#7873; tr&#432;&#7899;c, tr&#7901;i l&#7841;nh &#273;&#7871;n tê tái. M&#7897;t tháng tr&#432;&#7899;c t&#7871;t, Bác H&#7891; g&#7885;i c&#7909;c phó c&#7909;c C&#7843;nh v&#7879; Phan V&#259;n Xoàn lên giao m&#7897;t nhi&#7879;m v&#7909; &#273;&#7863;c bi&#7879;t mà ch&#7881; có hai bác cháu bi&#7871;t: “Chú tìm cho bác m&#7897;t gia &#273;ình nghèo nh&#7845;t &#7903; Hà N&#7897;i, bác s&#7869; &#273;i th&#259;m h&#7885; lúc giao th&#7915;a!”. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Tôi có m&#7897;t tháng &#273;&#7875; &#273;i kh&#7855;p Hà N&#7897;i tìm cho ra m&#7897;t ng&#432;&#7901;i nghèo nh&#7845;t. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Hà N&#7897;i ngày &#7845;y không giàu, nh&#432;ng &#273;&#7875; tìm ra ng&#432;&#7901;i “nghèo nh&#7845;t” v&#7851;n là m&#7897;t thách &#273;&#7889; &#273;&#7863;c bi&#7879;t. Tôi liên h&#7879; nhi&#7873;u n&#417;i, g&#7863;p nhi&#7873;u ng&#432;&#7901;i v&#7851;n ch&#432;a xác &#273;&#7883;nh &#273;&#432;&#7907;c ai “nghèo nh&#7845;t”. Cho &#273;&#7871;n m&#7897;t ngày, m&#7897;t anh công an &#273;&#7883;a bàn g&#7885;i b&#7843;o tôi th&#7917; t&#7899;i th&#259;m m&#7897;t ng&#432;&#7901;i ph&#7909; n&#7919; gánh n&#432;&#7899;c thuê &#7903; khu v&#7921;c anh. Chúng tôi ghé vào m&#7897;t ngõ sâu trên ph&#7889; Hàng Ch&#297;nh, &#273;ó là m&#7897;t ngôi nhà t&#259;m t&#7889;i, phên li&#7871;p t&#7841;m b&#7907;, bên trong ch&#7881; có m&#7897;t chi&#7871;c gi&#432;&#7901;ng tre và vài gh&#7871; g&#7895; l&#259;n lóc. Bàn th&#7901; l&#7841;nh tanh h&#432;&#417;ng khói, m&#7841;ng nh&#7879;n bao ph&#7911; - dù &#273;ang là nh&#7919;ng ngày giáp t&#7871;t. Có b&#7889;n &#273;&#7913;a tr&#7867; &#273;ang n&#7857;m ng&#7891;i v&#7853;t v&#7841; ch&#7901; m&#7865; mang g&#7841;o v&#7873;. Chúng &#273;ói. Ch&#7911; ngôi nhà &#7845;y là m&#7897;t ng&#432;&#7901;i ph&#7909; n&#7919; ngoài 40 tu&#7893;i, tên Nguy&#7877;n Th&#7883; Tín, góa ch&#7891;ng. Ch&#7883; v&#7889;n là công nhân th&#7845;t nghi&#7879;p và t&#7915; lâu nay s&#7889;ng b&#7857;ng ngh&#7873; gánh n&#432;&#7899;c thuê. V&#7899;i ch&#7883;, t&#432;&#417;ng lai và s&#7921; nghi&#7879;p c&#7911;a gia &#273;ình ch&#7881; là con s&#7889; 0. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Tôi báo cáo r&#7857;ng nhi&#7879;m v&#7909; Bác giao tôi &#273;ã làm xong. Bác g&#7853;t &#273;&#7847;u. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">T&#7889;i giao th&#7915;a &#7845;y, nh&#432; th&#432;&#7901;ng l&#7879;, Bác H&#7891; &#273;i v&#7899;i &#273;&#7841;i di&#7879;n Thành &#7911;y Hà N&#7897;i th&#259;m vài gia &#273;ình trong k&#7871; ho&#7841;ch. Kho&#7843;ng 11 gi&#7901; t&#7889;i, Bác nháy m&#7855;t v&#7899;i tôi ng&#7909; ý: gi&#7901; &#273;&#7871;n ch&#432;&#417;ng trình c&#7911;a hai bác cháu mình. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Chúng tôi tách &#273;oàn, g&#7891;m n&#259;m ng&#432;&#7901;i: Bác, ng&#432;&#7901;i th&#432; ký, m&#7897;t cán b&#7897; &#273;&#7883;a ph&#432;&#417;ng, tôi và m&#7897;t v&#7879; s&#297; khác – cùng h&#432;&#7899;ng v&#7873; ph&#7889; Hàng Ch&#297;nh. Bác m&#7863;c áo bông, qu&#7847;n v&#7843;i g&#7909;, &#273;i dép cao su, &#273;&#7897;i m&#361; len &#273;en và qu&#7845;n kh&#259;n choàng c&#7893;. Không hóa trang nh&#432;ng ph&#7843;i nhìn k&#7929; m&#7897;t tý m&#7899;i nh&#7853;n ra Bác &#273;&#432;&#7907;c. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Xe d&#7915;ng ngoài ngõ cách 200 mét, c&#7843; &#273;oàn ph&#7843;i &#273;i b&#7897; vào. Tôi &#273;i tr&#432;&#7899;c, g&#7847;n gi&#7901; giao th&#7915;a, h&#432;&#417;ng &#273;èn th&#7855;p sáng trên m&#7885;i bàn th&#7901;. Con h&#7867;m th&#7853;t v&#7855;ng và t&#7915; &#273;&#7857;ng xa, tôi th&#7845;y bóng ch&#7883; Tín &#273;ang qu&#7843;y &#273;ôi quang gánh &#273;i ng&#432;&#7907;c ra ngoài ph&#7889;. Ngang m&#7863;t, tôi &#273;&#7913;ng l&#7841;i và h&#7887;i nh&#7887;: “Ch&#7883; Tín ph&#7843;i không?”. “Vâng &#7841;!”. “S&#7855;p giao th&#7915;a ch&#7883; còn &#273;i &#273;âu?”. “Tôi tranh th&#7911; gánh thêm vài gánh l&#7845;y ít ti&#7873;n mua quà bánh t&#7871;t cho các cháu, anh &#7841;!”. “Ch&#7883; v&#7873; &#273;i, có khách ghé th&#259;m!”. Ng&#432;&#7901;i ph&#7909; n&#7919; nghèo kh&#7893; xoay ng&#432;&#7901;i l&#7841;i nhìn nh&#7919;ng v&#7883; khách, r&#7891;i ch&#7883; bàng hoàng buông r&#417;i &#273;ôi quang gánh, ch&#7841;y b&#7893; t&#7899;i, quì xu&#7889;ng, ôm choàng l&#7845;y chân v&#7883; lãnh t&#7909; r&#7891;i khóc n&#7845;c lên: “Tr&#7901;i sao Bác l&#7841;i &#273;&#7871;n th&#259;m nhà cháu?”. Bác H&#7891; r&#432;ng n&#432;&#7899;c m&#7855;t: “Nhà cháu mà không &#273;&#7871;n thì &#273;&#7871;n nhà ai!”. M&#7885;i ng&#432;&#7901;i im l&#7863;ng. Tôi, thêm m&#7897;t l&#7847;n n&#7919;a, ng&#432;&#7899;c nhìn v&#7883; lãnh t&#7909; &#273;&#7845;t n&#432;&#7899;c mình, th&#7845;y Ng&#432;&#7901;i cao h&#417;n t&#7845;t c&#7843;. </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">Vào nhà, chúng tôi chia nhau th&#7855;p nhang &#273;èn, bày quà bánh Bác d&#7863;n mang theo, chia m&#7897;t ít cho b&#7889;n &#273;&#7913;a tr&#7867; &#273;ang ng&#7891;i ch&#7901; m&#7865; trên chõng tre gi&#7919;a nhà. C&#259;n nhà b&#7915;ng sáng, Bác quay sang h&#7887;i v&#7873; nh&#7919;ng &#273;&#7913;a tr&#7867;: Các cháu có &#273;i h&#7885;c không? Ch&#7883; Tín ng&#7853;p ng&#7915;ng: “Th&#432;a, có &#7841;, nh&#432;ng th&#7845;t th&#432;&#7901;ng l&#7855;m, ngày có ngày không. Ch&#7891;ng m&#7845;t, cháu th&#7845;t nghi&#7879;p, gánh n&#432;&#7899;c thuê…” H&#7887;i: Gánh n&#432;&#7899;c thuê có &#273;&#7911; s&#7889;ng không? &#272;&#7871;n &#273;ây thì ch&#7883; òa khóc: “Lo cái &#259;n t&#7915;ng ngày thôi, th&#432;a Bác!”. “Gi&#7901; cháu có mu&#7889;n làm vi&#7879;c không?”. “Th&#432;a Bác, hoàn c&#7843;nh cháu thì không bi&#7871;t nói sao n&#7919;a, cháu mu&#7889;n có ch&#7895; làm &#273;&#7875; nuôi con, nh&#432;ng t&#7913; c&#7889; vô thân, ai nh&#7853;n cháu?”. Bác g&#7853;t &#273;&#7847;u không nói gì. G&#7847;n 12 gi&#7901;, m&#7885;i ng&#432;&#7901;i chúc t&#7871;t ch&#7883; Tín và ra v&#7873;. Lúc này ngoài &#273;&#7847;u ngõ, tin Bác H&#7891; &#273;&#7871;n th&#259;m nhà m&#7865; quá con côi c&#7911;a ch&#7883; Tín &#273;ã b&#7845;t ng&#7901; lan truy&#7873;n. Hàng xóm r&#7911; nhau kho&#7843;ng m&#7845;y ch&#7909;c ng&#432;&#7901;i dân &#273;&#7913;ng ch&#7853;t trong ngõ ch&#7901; Bác ra. Tôi h&#417;i b&#7889;i r&#7889;i. B&#7845;t thình lình Bác b&#432;&#7899;c l&#7841;i phía m&#7885;i ng&#432;&#7901;i, ti&#7871;ng v&#7895; tay vang lên. Ch&#7901; m&#7885;i ng&#432;&#7901;i im l&#7863;ng, Bác nói: “B&#7919;a nay Bác vui vì tình c&#7901; g&#7863;p các c&#7909;, các cô chú, nh&#432;ng Bác c&#361;ng r&#7845;t bu&#7891;n vì m&#7899;i t&#7915; nhà cô Tín ra. Gi&#7901; này s&#7855;p giao th&#7915;a, các cô chú có bi&#7871;t cô Tín còn &#273;i gánh n&#432;&#7899;c thuê không? T&#7841;i sao c&#7843; m&#7897;t khu ph&#7889; v&#7847;y mà không th&#7845;y ai quan tâm &#273;&#7871;n m&#7897;t gia &#273;ình nh&#432; cô Tín?”. Im l&#7863;ng, m&#7897;t &#273;&#7841;i di&#7879;n khu ph&#7889; nh&#7853;n l&#7895;i, h&#7913;a s&#7869; quan tâm nhà ch&#7883; Tín. Bác ti&#7871;p t&#7909;c: “Bác mu&#7889;n nói v&#7873; tinh th&#7847;n “lá lành &#273;ùm lá rách” trong khu ph&#7889;, nh&#432;ng cái l&#7899;n nh&#7845;t v&#7851;n là trách nhi&#7879;m c&#7911;a Chính ph&#7911;…” </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">B&#432;&#7899;c lên xe, &#273;ó là n&#259;m &#273;&#7847;u tiên tôi th&#7845;y &#273;i chúc t&#7871;t ng&#432;&#7901;i dân v&#7873; mà Bác th&#7853;t bu&#7891;n. Ng&#432;&#7901;i quay sang nói: “Các chú th&#7845;y ch&#432;a? Hôm nay mình &#273;ã &#273;i &#273;úng ng&#432;&#7901;i th&#7853;t vi&#7879;c th&#7853;t r&#7891;i, n&#7871;u mà mình báo tr&#432;&#7899;c v&#7899;i thành ph&#7889;, h&#7887;i nhà nào nghèo nh&#7845;t thì ch&#7855;c ch&#7855;n không ph&#7843;i là nhà cô Tín r&#7891;i…” </font></p> <p align="justify"><font face="Arial" size="2">V&#7873; n&#417;i Bác &#7903;, B&#7897; Chính tr&#7883; &#273;ã t&#7853;p h&#7885;p &#273;&#7875; chúc t&#7871;t Bác và cùng &#273;ón giao th&#7915;a. Bác ng&#7891;i vào gh&#7871;, m&#7885;i ng&#432;&#7901;i ng&#7891;i xung quanh. Bác im l&#7863;ng tí r&#7891;i nói t&#7915; t&#7915;: “B&#7919;a nay tôi có m&#7897;t chuy&#7871;n th&#259;m m&#7897;t nhà nghèo nh&#7845;t th&#7911; &#273;ô Hà N&#7897;i. Cô Tín, ch&#7911; nhà, gi&#7901; này còn ph&#7843;i &#273;i gánh n&#432;&#7899;c thuê &#273;&#7875; có ti&#7873;n mai mua g&#7841;o cho con. Chúng ta &#273;ã quá quan liêu &#273;&#7875; không bi&#7871;t nh&#7919;ng câu chuy&#7879;n nh&#432; v&#7853;y &#7903; ngay t&#7841;i th&#7911; &#273;ô &#273;&#7845;t n&#432;&#7899;c mình. Tôi bi&#7871;t không ch&#7881; có m&#7897;t nhà nh&#432; ch&#7883; Tín &#273;âu, ng&#432;&#7901;i nghèo còn nhi&#7873;u. M&#7897;t &#273;&#7843;ng c&#7847;m quy&#7873;n mà &#273;&#7875; ng&#432;&#7901;i dân mình nghèo h&#7871;t còn ch&#7895; &#273;&#7875; nghèo thì &#273;ó là l&#7895;i c&#7911;a &#272;&#7843;ng v&#7899;i nhân dân…” </font></p> <p align="right"><i><b><font face="Arial" size="2">Theo Báo Tu&#7893;i tr&#7867; Xuân M&#7853;u Tý 2008</font></b></i></p> </body> </html>

BÌNH LUẬN

Agile Việt Nam
;