<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Điện Biên Phủ - năm điều kỳ diệu</title>
</head>
<body>
<p class="pTitle" align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">
Điện Biên Phủ - năm điều kỳ diệu</font></b></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="40" id="table1">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<img border="0" src="dien%20bien%20phu.bmp" width="230" height="150"></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><i><font face="Arial" size="2" color="#808080">Đoàn xe
đạp thồ hàng ra mặt trận (chụp lại từ ảnh tư liệu)</font></i></td>
</tr>
</table>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Điện Biên Phủ là trận đánh kết tụ
những điều kỳ diệu chưa từng có trong lịch sử chiến tranh nhân loại. Ở đây thử
“lẫy” ra năm “cái nhất”. </font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Thứ nhất: Trận đánh dài ngày nhất
trong lịch sử chiến tranh </font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Có những trận đánh
đi vào lịch sử của nhân loại như Waterloo, Normandie, Trân Châu Cảng, vòng cung
Kursk, công phá Berlin... những trận đánh lớn tạo nên những bước ngoặt của chiến
tranh. Nhưng duy chỉ có trận Điện Biên Phủ là trận đánh dài ngày nhất trong lịch
sử chiến tranh, từ cổ chí kim - kể cả những trận nổi tiếng thời Tam Quốc từ thế
kỷ thứ III bên Trung Hoa như trận Xích Bích. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Tại lòng chảo Điện
Biên Phủ, 56 ngày đêm không một phút nào ngưng tiếng súng. Hai bên giằng co từng
tấc đất, tiếng súng đủ các loại thi nhau nổ, lúc nhiều lúc ít. Nếu có một lúc
nào đó ngưng tiếng súng thì lại rộ lên tiếng cuốc xẻng đào công sự, giao thông
hào, hoặc tiếng xe xúc, xe ủi phía quân Pháp đưa ra lấp lại giao thông hào của
ta. Pháo sáng trên bầu trời suốt đêm. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Chỉ có hai lần trận
địa Điện Biên Phủ tạm im tiếng súng: </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">- Buổi sáng
14-3-1954, sau khi quân ta tiêu diệt cứ điểm Him Lam, ta cho một sĩ quan Pháp là
tù binh mang thư của Bộ chỉ huy đại đoàn 312 gửi phía Pháp, cho phép quân Pháp
thu lượm xác chết và binh lính bị thương tại Him Lam từ 8 giờ đến 12 giờ. </font>
</p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">- Lần thứ hai, buổi
sáng 15-3-1954, sau khi quân ta tiêu diệt cứ điểm đồi Độc Lập, ta cũng cho phép
quân Pháp cử người ra nhận thương binh từ 7 giờ đến 10 giờ sáng. </font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Thứ hai: Người dân tham gia vào trận
đánh đông gấp nhiều lần quân đội </font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Trong lịch sử chiến
tranh của thế giới, chưa có một trận đánh nào mà số lượng người dân ra mặt trận
đông đến như thế. Vùng núi rừng vùng Tây Bắc dân cư thưa thớt nhưng đã có hàng
vạn dân công phục vụ cho Điện Biên Phủ. Hàng chục vạn thanh niên xung phong, dân
công hỏa tuyến được huy động từ hậu phương, tổ chức biên chế như quân đội. Đội
quân xe đạp, đội quân sửa đường..., đặc biệt hơn cả là có “đội quân đóng cối xay”,
là một đội quân rất kỳ lạ và hy hữu. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Chuyện như thế này:
Khi đó, người ta chú trọng tìm cách có được gạo tại chỗ. Tính ra một kg gạo tại
chỗ bằng 20 kg gạo chuyển từ hậu phương lên (vì dân công phải ăn vào số gạo
trong quá trình 15-20 ngày vận chuyển). Bà con các dân tộc Tây Bắc chấp nhận ăn
ngô, ăn sắn để dốc hết thóc lúa cho bộ đội nuôi quân nhưng không thể trông mong
vào việc giã gạo bằng tay hoặc bằng cối nước rất chậm, cả ngày mới có được 5-7
kg gạo. Vì vậy phải huy động các thợ đóng cối xay từ các tỉnh ở miền xuôi lên.
Chiến sĩ nào biết nghề đóng cối xay cũng tập trung lại, thành lập một đội quân
đóng cối xay, giải quyết nhu cầu xay gạo tại chỗ. Đây là đội quân có một không
hai và chỉ có trong chiến dịch Điện Biên Phủ. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Số lượng người dân
tham gia vào trận đánh Điện Biên Phủ chưa tính được hết và không thể nào tính
được hết, chỉ ước tính tỷ lệ so với quân sĩ là 10/1. </font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Thứ ba: Đội quân xe đạp hùng hậu trở
thành vua vận tải của chiến trường </font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Một sự kỳ diệu chưa
từng có ở bất cứ cuộc chiến tranh nào trên thế giới. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">“Xe đạp thồ” là một
danh từ ra đời từ Điện Biên Phủ. Thời ấy, những nhà khá giả, trung lưu trở lên
mới có được một chiếc xe đạp. Người ta giữ gìn nó hết sức kỹ lưỡng vì đó là tài
sản quý nhất của một gia đình, con cái không được sử dụng, bạn bè có việc cần
cũng không dám hỏi mượn xe. Thế mà người dân sẵn sàng mang chiếc xe đạp ra trận
để làm nhiệm vụ vận tải, biến chiếc xe đạp quý như vậy thành chiếc xe chở hàng.
Đội quân xe đạp đã trở thành đội quân cung cấp chủ lực, là vua vận tải của chiến
trường, thích hợp với những con đường nhỏ hẹp, đồi dốc, khe suối trong rừng già,
xe đạp thồ luồn lách rất dễ dàng. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Mỗi chiếc xe đạp
thồ lúc đầu chở được 100 kg lương thực. Sau đó cải tiến nâng dần lên chở 200-300
kg, có một dân công người tỉnh Phú Thọ chở được 352 kg. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Một chiếc xe đạp
thồ chở gạo gấp 10 lần so với người gánh, suất ăn dọc đường chỉ tốn cho một
người. Như vậy một người và một chiếc xe đạp bằng 100 dân công gánh gạo. Tính ra
đội quân xe đạp thồ 20.000 người bằng hai triệu dân công gánh, gùi, chưa nói đến
chuyện quay vòng trở lại nhanh hơn. </font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Thứ tư: Máy bay vận tải của Pháp
liên tục tiếp tế cho quân đội Việt Nam </font></b></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Từ xưa đến nay,
trong các cuộc chiến tranh, những trận đánh nhằm vào lực lượng hậu cần, chặn
đường tiếp tế, phá kho hàng để tiêu diệt sinh lực của đối phương là chuyện vẫn
thường xảy ra, thời nào cũng có. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Nhiều trận đánh
chiếm vũ khí, lương thảo, quân trang, quân dụng của nhau để “gậy ông đập lưng
ông”. Thậm chí do mắc mưu, do nhầm lẫn mà vô tình cung cấp tiếp tế cho đối
phương cũng đã từng có. Ngay cả như chuyện được hư cấu cho thêm phần ly kỳ, hấp
dẫn là chuyện Gia Cát Lượng dùng thuyền rơm để lừa quân của Tào tháo cung cấp
cho hàng chục vạn mũi tên. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Còn ở Điện Biên Phủ,
Bộ chỉ huy quân Pháp tập trung thả dù tiếp tế cho tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ.
Họ biết rất rõ việc làm bất đắc dĩ này đã cung cấp cho quân đội Việt Nam từng
ngày... Biết rất rõ mà không có cách nào hạn chế, khắc phục được. Biết mà vẫn cứ
phải tiếp tục làm với số lượng ngày một nhiều hơn, với thời gian không phải là
một, hai ngày mà kéo dài suốt 34 ngày. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Khi trận đánh diễn
ra được ba tuần lễ, vòng vây đã khép chặt lại. Ở vòng ngoại vi của trung tâm tập
đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ, bên giặc Pháp và bên ta gần như xen kẽ nhau, có điểm
lúc này thuộc bên này, lúc khác lại thuộc bên kia. Lúc này, hơn một vạn binh sĩ
Pháp chỉ trông chờ vào việc tiếp tế bằng đường hàng không. Máy bay vận tải của
Pháp không dám hạ cánh xuống sân bay Mường Thanh vì nằm trong tầm pháo kích của
ta, sau đó sân bay còn bị hệ thống giao thông hào cắt đứt. Chỉ còn lại một con
đường và một cách duy nhất là thả dù. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Về nguyên tắc, máy
bay muốn thả dù, thả hàng trúng đích cần phải có hai điều kiện: Một là bay ở độ
cao thấp để tránh gió dạt. Hai là phải tính được hướng gió và tốc độ gió để chọn
điểm thả cho trúng đích. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Cả hai điều kiện
này phía không quân Pháp đều không có được. Vì vậy khi thả dù, có chiếc rơi đúng
vào khu trung tâm của quân Pháp, có chiếc rơi vào khu vực của quân ta, có chiếc
lại rơi vào giữa hai bên. Bên này ra lấy, bên kia bắn và ngược lại. Ban đêm quân
Pháp không dám ra, chỉ bắn vu vơ cầm chừng, các chiến sĩ ta bò ra kéo hàng về...
</font></p>
<p class="pInterTitle" align="justify"><b>
<font face="Arial" size="2" color="#008000">Thứ năm: Cuộc lui quân chưa từng có
trong lịch sử </font></b></p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate" align="right" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="40" id="table2">
<tr>
<td>
<p align="justify">
<img border="0" src="dien%20bien%20phu2.bmp" width="170" height="173"></td>
</tr>
<tr>
<td>
<p align="center"><i><font face="Arial" size="2" color="#808080">Tù binh
Pháp ở Điện Biên Phủ </font></i></td>
</tr>
</table>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Trong lịch sử chiến tranh dựng
nước và giữ nước Việt Nam, các vị anh hùng dân tộc, các thế hệ cha ông chúng ta
đã có nhiều trận phải lui quân, có những trận lui quân lớn để sau đó phản công
giành thắng lợi. Nhưng tất cả những trận lui quân tạm thời ấy đều ở trong thế
địch mạnh ta yếu, địch tấn công ta không giữ nổi. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Trên thế giới,
trong lịch sử xa xưa kể lại cũng có những trận với lực lượng mạnh nhưng muốn
nghi binh nên rút lui nhử cho đối phương truy kích vào vùng hiểm trở, rồi quay
lại phản công nhưng đều là chuyện năm phần thật, năm phần hư cấu. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Trong lịch sử từ
thế kỷ X đến thế kỷ XX mà nhân loại còn ghi chép chính xác, chưa có trận đánh
nào và với lực lượng mỗi bên trên dưới 20.000 quân, bên ở thế mạnh, thế bao vây
mà lại lui quân. Không phải lui quân một, hai ngày, một, hai tuần mà cuộc lui
quân ở Điện Biên Phủ gần như quân đội vẫn ở lại tại chỗ, vẫn giữ thế bao vây,
chuẩn bị thêm tới 45 ngày sau mới đánh. Đó là điều kỳ diệu chưa từng có trong
bất cứ một cuộc chiến tranh nào, kể cả lịch sử của thế giới cũng như của Việt
Nam ta. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Ở Điện Biên Phủ,
quân ta đông hơn, lực lượng mạnh hơn, thế ta lớn hơn, ta bao vây ở phía trên các
triền núi và đã bố trí xong binh lực, hỏa lực mà vẫn có một quyết định lui quân.
</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Về lực lượng: ta có
27 tiểu đoàn bộ binh, địch có 12 tiểu đoàn (27/12); trọng pháo yểm trợ cho bộ
binh ta có 64 khẩu, địch có 48 (64/48); pháo của ta đặt trên núi hướng xuống các
vị trí tập đoàn địch ở lòng chảo; địch có năm chiếc xe tăng loại nhẹ và có máy
bay yểm trợ từ xa. Nhưng ta có bốn đại đội súng cối 120 ly 16 khẩu; một trung
đoàn cao xạ pháo 37 ly 24 khẩu và rất nhiều súng DKZ (loại súng chống xe tăng)
trang bị đến từng đại đội. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Thế trận của ta là
thế trận bao vây, chủ động tấn công; thế của địch là đối phó tấn công, bị động
chờ đợi. Ý chí quân sĩ ta ở thời điểm này là cao nhất, náo nức, rạo rực, chờ đợi
bao nhiêu lâu, bao nhiêu ngày để mong được nổ súng diệt quân thù để rửa hận cho
dân tộc. </font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Đại tướng Võ Nguyên
Giáp tâm sự rằng: “Ngày hôm đó tôi đã thực hiện một quyết định khó khăn nhất
trong cuộc đời chỉ huy của mình... Cả đêm 25-1, tôi không sao chợp mắt được...”.
</font></p>
<p class="pBody" align="justify"><font face="Arial" size="2">Khi mọi sự đã sẵn
sàng cho trận đánh mở màn, bất ngờ lệnh lui quân được ban hành.</font></p>
<p class="pAuthor" align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo </i><em>
Pháp luật TP.HCM</em></b></font></p>
</body>
</html>