<html>
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us">
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252">
<title>Đường Trường Sơn - Ký ức thời ho</title>
</head>
<body>
<p align="justify"><span id="PageContent_News_NewsDetail">
<font face="Arial" size="2"><b>Đường Trường Sơn - Ký ức thời hoa lửa</b></font></span></p>
<p align="center"><b><font face="Arial" size="2" color="#0000FF">Bài 4: “Mảnh
đất kiên cường đã được thắm máu em”</font></b></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"><em>Bảo vệ tuyến đường 20 Quyết
Thắng cho “ngày đêm xe anh qua” thông suốt là nhiệm vụ vô cùng khó khăn của lực
lượng TNXP. Những năm tháng chiến đấu giữ đường ấy, họ không có súng, chỉ có
cuốc xẻng và đôi tay thiếu nữ mà dám đối chọi, thách thức mưa bom bão đạn xối xả
ngày đêm của kẻ thù - muốn đánh phá, cắt đứt tuyến đường vận chuyển huyết mạch
từ hậu phương ra tiền tuyến. Họ đã sống và chiến đấu trên tuyến đường 20 khốc
liệt ấy như thế nào? Bà Đặng Thị Vân, nguyên chiến sĩ Đại đội 4, Tiểu đoàn 2
TNXP, đơn vị bảo vệ đường 20 từ năm 1965 đến năm 1968, kể lại…</em> </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"><strong>Đôi dép của bố</strong>
</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Năm 1965, tôi vừa tròn 18 tuổi.
Giặc Mỹ đã leo thang chiến tranh đánh phá miền Bắc, thanh niên trong làng lần
lượt đi bộ đội hết. Nhà tôi có 2 chị em cùng sinh hoạt Đoàn thanh niên ở xã Gia
Tân, huyện Gia Viễn, tỉnh Ninh Bình. Được tin Đoàn thanh niên xã phát động thanh
niên đăng ký gia nhập lực lượng TNXP, tôi ghi tên ngay. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Ghi tên xong, tôi mới về xin phép
bố. Không ngờ bố tôi đùng đùng nổi giận, không cho đi với lý do con gái, ra
chiến trường biết có làm được gì không hay chỉ làm vướng chân người khác. </font>
</p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Trước ngày lên đường, tôi đánh
bạo lên xin bố lần nữa. Ông cụ giận quá, tát cho tôi một cái. Tôi trốn nhà lên
huyện tập trung, còn lấy trộm đôi dép của bố. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Ngày đó nhà tôi nghèo lắm. Cả nhà
11 người mà chỉ có mỗi một đôi dép Thái Lan, ưu tiên cho bố mang, còn những
người khác chỉ đi chân đất. Lúc đó, tôi nghĩ đi đường rừng, nếu không có dép thì
không thể đi nổi. Hơn nữa đem theo đôi dép cũng là mang theo một vật kỷ niệm của
bố, của gia đình…</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Tháng 7-1965, chúng tôi đi bộ vào
Trường Sơn, với nhiệm vụ bảo vệ, giữ thông suốt tuyến đường 20. Máy bay giặc lúc
nào cũng quần thảo trên đầu. Từng đoàn người nối đuôi nhau đi mải miết cả ngày
lẫn đêm. Người nào mệt cũng không dám dừng lại vì sợ ảnh hưởng đến tốc độ hành
quân. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Lúc đơn vị hành quân qua cầu Hàm
Rồng, tôi vô ý đánh rơi mất chiếc dép của bố - điều khiến tôi ray rứt trong hơn
40 năm qua.</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"><strong>Những ngày không có đêm</strong>
</font></p>
<font face="arial">
<table id="table4" style="width: 262px; height: 28px" bordercolordark="#c0c0c0" bordercolorlight="#008080" width="262" align="left" border="1" cellpadding="2" cellspacing="1">
<tr>
<td align="justify" bgcolor="#f4f4f4">
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Có một chuyện mà nữ TNXP
đường 20 mỗi khi gặp nhau, nhắc lại đều rơi nước mắt. Ngày đó, chúng tôi
thường chặt tre, nứa, lá cây để làm thành một chiếc chõng tre, kê cao
hơn nền đất hầm để ngủ. Lý do không phải vì sợ hơi đất rừng lạnh lẽo mà
là để khắc phục tình trạng… đái dầm ướt chỗ nằm. </font></p>
<p align="justify"><font size="2" face="Arial">Làm việc mệt, giờ giấc
thất thường, lại thường xuyên không được ngủ trọn giấc nên mỗi lần đặt
lưng xuống, chị em ai cũng mệt lả, chỉ tranh thủ chợp mắt được lúc nào
hay lúc ấy, mệt đến mức không kiểm soát được chuyện bài tiết… </font>
</td>
</tr>
</table>
</font><font face="Arial" size="2">
<p align="justify">Trên suốt tuyến đường 20, đoạn qua ngầm Aki và cua chữ A -
cùng với ngầm Ta Lê, đèo Phu La Nhích là những trọng điểm địch đánh phá ác liệt
ngày đêm. Mùa mưa, ngầm Aki trơn như bôi mỡ; cua chữ A gấp khúc rất nguy hiểm.
Bên dưới là vực sâu, bên trên là dốc đứng, trên đầu là máy bay giặc. Đường hẹp,
chỉ vừa đủ một làn xe. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Ban đêm, lái xe qua đường này,
nếu bật đèn thì bị giặc phát hiện còn không đèn thì dễ lao xuống vực sâu. TNXP
chúng tôi vừa phải đứng làm cọc tiêu, vừa làm nhiệm vụ san lấp hố bom, bảo đảm
thông đường. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Cứ chừng 5 - 10 phút, máy bay lại
thả bom một lần. Chúng tôi hầu như không dám rời vị trí. Mỗi lần ngớt tiếng bom,
biết mình còn sống là mấy chị em lại lao ra đường, tay cuốc, tay xẻng cuốc đất,
mở đường. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Đất rừng rất lầy. Mỗi lần ra
“cứu” đường, chúng tôi gần như bị “chôn sống” nửa người trong hỗn hợp đất, đá,
sình lầy. Có lần, bom vừa dội xong, cả tổ đang cật lực san lấp mặt đường thì máy
bay vòng lại, ném bom lần nữa. Mấy chị em bị chôn chân trong đất, không chạy
kịp, đành nhắm mắt phó mặc cho số phận. </font></p>
<div align="right">
<table width="1" align="right" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" id="table5">
<tr>
<td>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">
<a onclick="return openImageNews(this,192,250)" href="http://sggp.org.vn/dataimages/original/2009/04/images287093_3b.jpg">
<img src="http://sggp.org.vn/dataimages/original/2009/04/images287093_3b.jpg" width="200" border="0"></a>
</font></td>
</tr>
<tr>
<td class="Image">
<p align="center"><i><font color="#808080" face="Arial" size="2">Cô
Đặng Thị Vân và chiếc áo TNXP mà cô đã mặc trong những năm tháng
phục vụ chiến đấu, bảo vệ đường 20. </font></i></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Mỗi lần đến ca trực, mỗi người
chúng tôi đều có một mảnh ni lông mang theo, để che mưa và để bọc xác nếu chẳng
may mình hy sinh. Những ngày tháng đó, lằn ranh giữa sự sống và cái chết mong
manh đến nỗi chúng tôi gần như không còn nghĩ đến nữa.</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Suốt 3 năm trên tuyến đường 20,
hầu như chưa bao giờ chúng tôi được ngủ tròn giấc. Rừng Trường Sơn âm u, rập rạm
là thế nhưng suốt 3 năm ở đó, chưa bao giờ tôi được thấy rừng có đêm. </font>
</p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Cứ khoảng 5 giờ chiều là giặc bắt
đầu thả pháo sáng, cứ thế kéo dài suốt đêm. Màn đêm bị xé rách bởi những quầng
lửa của pháo sáng và tiếng bom dội ầm ì. Đơn vị tôi toàn nữ, thời gian đầu ở
rừng bị sốt rét, chị em uống thuốc ký ninh vàng cả da. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2"><strong>“Nước mắt chỉ dành cho
người nằm xuống”</strong> </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Một lần, đơn vị tôi đang làm
đường gần ngầm Aki thì có anh Hồ Huyền, cán bộ tiểu đoàn, ra thăm hỏi, động viên
từng người. Chúng tôi cười nói rất vui vẻ, còn “ghép đôi” anh ấy với chị Hính
trong tổ. Nghe vậy, anh Huyền còn “ứng khẩu” đọc ngay 2 câu thơ trêu chị Hính:
“Ba năm củ chuối rau rừng/ Tôi không quên Hính, Hính đừng quên tôi” </font></p>
<div align="left">
<table width="1" align="left" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" id="table6">
<tr>
<td>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">
<a onclick="return openImageNews(this,153,250)" href="http://sggp.org.vn/dataimages/original/2009/04/images287095_3a.jpg">
<img src="http://sggp.org.vn/dataimages/original/2009/04/images287095_3a.jpg" width="200" border="0"></a>
</font></td>
</tr>
<tr>
<td class="Image">
<p align="center"><i><font color="#808080" face="Arial" size="2">Bất
kể trong sương mù hay trong mưa bom bão đạn, bất kể ngày hay đêm,
hàng vạn TNXP san lấp hố bom, bắc cầu và mở thêm đường mới.</font></i></td>
</tr>
</table>
</div>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Vừa đọc xong 2 câu thơ, máy bay
giặc kéo tới ném bom. Anh Huyền và chúng tôi cùng chạy xuống hầm trú ẩn. Chẳng
may bom bi lăn xuống ngay hầm của anh Huyền. Khi máy bay đi hết, đồng đội mới
vào khiêng xác anh ra. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Người thủ trưởng cách ít phút vừa
tặng thơ cho chị em chúng tôi, giờ được bọc trong mảnh ni lông, nằm bất động...
Thời gian này, đồng chí mình hy sinh được bó thi hài bằng ni lông và chôn dọc
đường Trường Sơn. Vị trí mộ thường cách đường chừng 300 - 400m.</font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Trong suốt những năm tháng ở
đường 20, chưa bao giờ tôi được tổ chức tang lễ đồng đội. Hàng ngày, mọi người
cùng ăn, cùng ở, cùng làm với nhau. Sau mỗi trận bom hay một kíp trực, điểm mặt
lại thấy người nào vắng mặt nghĩa là người đó đã hy sinh. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Chiến trường ác liệt khiến mỗi
người đều nhìn cái chết một cách bình thản. Nỗi đau, với những người còn sống,
được nén lại thành sức chịu đựng gian khổ, thành lòng yêu nước và căm thù giặc.
Đó là lý do khiến trong tất cả cuộc trò chuyện, tâm sự giữa chị em với nhau
trong những giây phút tĩnh lặng hiếm hoi, chúng tôi ít khi nào nhắc đến gia
đình, sự nhớ nhà, nỗi sợ hãi hay cái chết. </font></p>
<p align="justify"><font face="Arial" size="2">Khó khăn đến mấy, chị em cũng bảo
nhau không được rơi nước mắt. Nước mắt chỉ dành để tiễn đồng đội đã hy sinh. Còn
với những người đang sống, chiến tranh vẫn đang ở phía trước. Ngoài nhiệm vụ với
Tổ quốc, tôi còn thấy mình phải sống và chiến đấu cho cả những người đã chết.</font></p>
<font face="Arial">
<table id="table7" bordercolordark="#c0c0c0" bordercolorlight="#008080" width="90%" border="1" cellpadding="2" cellspacing="1">
<tr>
<td align="justify" bgcolor="#f4f4f4">
<p align="justify"><font size="2">Mỗi khi một đồng đội hy sinh, giữa
rừng, không có áo quan, không có đám tang, chỉ có những giọt nước mắt và
những dòng thơ của đồng đội chuyền tay nhau đọc. Tôi nhớ mãi năm 1966,
ngày chị Thắm cùng đơn vị hy sinh, một đồng đội đã sáng tác bài thơ rồi
đưa cho tôi ngâm trước toàn đơn vị. Bài thơ đó, anh chỉ đọc cho tôi nghe
một lần mà cả đời tôi không bao giờ quên:</font></p>
<p align="justify"><font size="2">“Tổ quốc ghi công em</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Lịch sử có tên em</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Rừng núi Trường Sơn nghiêng mình mến
phục</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Dòng suối Aki sóng trào cuộn khúc</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Đất Aki mỗi lúc đỏ tươi thêm</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Mảnh đất kiên cường đã được thắm máu
em</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Ôi em gái năm nay mười mấy tuổi</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Mà quê hương thầm hẹn một người thân</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Đi đánh Mỹ vui như ngày mở hội </font>
</p>
<p align="justify"><font size="2">Hẹn ngày về là một mùa xuân</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Anh nhớ hôm nao nắng vàng rực rỡ</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Em đứng xin thề trước cờ Đảng quang
vinh </font></p>
<p align="justify"><font size="2">Mà hôm nay sao lòng nức nở</font></p>
<p align="justify"><font size="2">Máu nhuộm thắm đường, em đã hy sinh...</font></td>
</tr>
</table>
</font>
<p align="right"><font face="Arial" size="2"><strong>ĐẶNG THỊ VÂN</strong>, cựu
TNXP Trường Sơn, kể</font></p>
<p align="right"><font face="Arial" size="2"><b><i>Theo SGGPO</i></b></font></p>
</body>
</html>