<!DOCTYPE html PUBLIC "-//W3C//DTD XHTML 1.0 Transitional//EN" "http://www.w3.org/TR/xhtml1/DTD/xhtml1-transitional.dtd">
<html xmlns="http://www.w3.org/1999/xhtml" xmlns:v="urn:schemas-microsoft-com:vml" xmlns:o="urn:schemas-microsoft-com:office:office">
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us" />
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=utf-8" />
<title>Untitled 1</title>
<style type="text/css">
.style1 {
text-align: justify;
font-family: Arial;
font-size: 10pt;
}
.style2 {
text-align: right;
font-family: Arial;
font-size: 10pt;
}
.style3 {
text-align: center;
font-family: Arial;
font-size: 10pt;
color: #0000FF;
}
.style4 {
text-align: center;
font-family: Arial;
font-size: 10pt;
color: #808080;
}
</style>
</head>
<body>
<p class="style3"><strong>“Kết duyên” với người nghiện</strong></p>
<p class="style1">“Đằng sau mỗi người nghiện, mỗi người nhiễm HIV là cả một khát
khao sống mãnh liệt! Chìa tay ra và kết bạn với họ là trách nhiệm của mọi người
và của chính tôi”.</p>
<p class="style1">Đó là thông điệp mà Nguyễn Văn Tận - hội viên đội phòng chống
tệ nạn xã hội Tỉnh đoàn Đắc Lắc - mang theo suốt 13 năm nay...</p>
<table class="tLegend" style="border-collapse: separate;" width="40" align="center" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0">
<tr>
<td class="style1">
<img src="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=359986" hyperlink="" border="1" hspace="0" /></td>
</tr>
<tr>
<td class="style4"><em>Anh Nguyễn Văn Tận chăm sóc một đối tượng nhiễm
HIV tại Lâm Đồng</em></td>
</tr>
</table>
<p class="style1"><strong>“Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”</strong></p>
<p class="style1">Trước khi gia nhập đội phòng chống tệ nạn xã hội, Tận có một
cuộc sống nghiệt ngã: bố mất sớm, nhà nghèo, tuổi thơ anh là những tháng ngày
lăn lộn và nếm trải hết những ngõ ngách của cuộc sống. Từ khi làm bí thư Đoàn
phường Tân Tiến, nhờ nhiệt huyết và tấm lòng Tận trở thành người khuấy động các
hoạt động tình nguyện. </p>
<p class="style1">Biết tỉnh đoàn có đội phòng chống tệ nạn xã hội, Tận lân la
tìm hết sách vở, sưu tập thông tin và viết thư gửi đến đội hiến kế. “Lúc đó bác
sĩ Trần Văn Huỳnh, giám sát viên của đội, hỏi: “Chú mày có muốn gia nhập đội
không? Nếu vào làm thì uống nước lã và hít khí trời có chịu không?”. Mình gật
đầu cái rụp: Em làm, chỉ cần... đổ xăng xe cho em đủ chạy là được!”.</p>
<p class="style1"><strong>Tiếp cận là... nghệ thuật</strong></p>
<p class="style1">Buổi chiều tan tầm, tại nghĩa trang Phan Bội Châu có hai cái
đầu nhẵn trụi phía sau một ngôi mộ lớn. Tận bước tới rồi thản nhiên nói chuyện
như “người trong cuộc” trước vẻ côn đồ của hai thanh niên nghiện ngập. Chỉ sau 5
phút đã thấy hai thanh niên kia ra về, còn trên tay Tận là số điện thoại và địa
chỉ của họ. “Đó là cả một nghệ thuật đấy. Muốn cảm hóa họ thì trước tiên mình
phải nói chuyện và kết bạn được, dù nam hay nữ thì đằng sau vẻ dữ dằn kia là cả
một lỗ hổng của tâm hồn”, Tận nói.</p>
<p class="style1">Câu chuyện về vị “khách hàng” đầu tiên trong đời vẫn khiến anh
rơi nước mắt: “Anh ấy ở phường mình, bị nhiễm HIV đã lâu nhưng mãi sau vợ mới
phát hiện và tiến hành “cách ly”, ruồng bỏ chồng. Chán nản vì bị xa lánh, anh
trở nên hung bạo, lầm lì. </p>
<p class="style1">Qua một người bạn, mình tìm đến và lân la làm quen, mấy hôm
đầu anh ấy trừng mắt như muốn nuốt sống mình. Nhưng thấy mình vẫn kiên nhẫn và
nhã nhặn, anh ấy kéo mình vào rồi tự tay làm mồi rượu và mời mình. Lúc đó bệnh
anh nặng lắm rồi, lở loét rất đáng sợ, nhưng mình vẫn ăn để anh thấy mình đến
với anh vì sự chia sẻ, cảm thông chứ không gì khác. Anh thường xuyên gọi mình
mỗi lúc chán nản rồi hai anh em trở nên thân thiết lúc nào chẳng hay”.</p>
<p class="style1">Tận không nhớ đã giúp bao nhiêu người, nhiều thanh niên nghiện
ma túy được an ủi đi cai nghiện và trở lại cuộc sống. Anh cho biết ngoài việc
động viên, cảm hóa nhiều người nhiễm HIV còn được tạo việc làm, được sống không
phân biệt đối xử.</p>
<p class="style2"><em><strong>Theo TTO</strong></em></p>
</body>
</html>