<!DOCTYPE html PUBLIC "-//W3C//DTD XHTML 1.0 Transitional//EN" "http://www.w3.org/TR/xhtml1/DTD/xhtml1-transitional.dtd">
<html xmlns="http://www.w3.org/1999/xhtml" xmlns:v="urn:schemas-microsoft-com:vml" xmlns:o="urn:schemas-microsoft-com:office:office">
<head>
<meta http-equiv="Content-Language" content="en-us" />
<meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=utf-8" />
<title>Kỷ niệm 35 năm giải phóng miền N</title>
<style type="text/css">
.style1 {
color: #808080;
font-style: italic;
font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;
font-size: 10pt;
}
.style2 {
font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;
font-size: 10pt;
}
.style3 {
font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;
font-style: italic;
font-size: 10pt;
}
.style4 {
font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;
font-weight: bold;
font-size: 10pt;
}
.style5 {
font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;
font-size: 10pt;
text-align: justify;
}
</style>
</head>
<body>
<div class="tittrungbinh" align="left">
<p class="style2"><strong>Kỷ niệm 35 năm giải phóng miền Nam</strong></p>
</div>
<div class="titlonvua" align="left">
<p class="style2"><strong>Hát cho đồng bào tôi nghe - những lời ca vang vọng
(Kỳ cuối)</strong></p>
</div>
<table border="0" width="100%">
<tr>
<td width="100%">
<p>
<div class="" style="float: left;">
<table>
<tr>
<td>
<p class="style2"><img src="i56_162936.JPG" /></p>
</td>
</tr>
<tr>
<td align="center">
<p class="style1">Ca sĩ Trần Xuân Tiến.</p>
</td>
</tr>
</table>
</div>
</p>
<div class="tittrungbinh" align="justify">
<p class="style2">Ba mươi lăm năm sau chiến tranh. Đồng đội cũ mỗi
người một ngả, người còn người mất, người nhớ người quên. Nhưng đối
với nhạc sĩ-ca sĩ Trần Xuân Tiến, dường như tuổi thanh niên mãi dừng
lại, với những ca khúc trầm hùng tha thiết của một thời mà ở bất cứ
đâu, ông cũng có thể cất tiếng hát, chất giọng âm vang...</p>
</div>
<div class="art_content" align="justify">
<div>
<p class="style4">Kỳ 3: Vẫn hát cho hôm nay…</p>
</div>
<div>
<p class="style2">Kỷ niệm ngày học sinh sinh viên 9-1-2010 vừa
qua, thành đoàn TP Hồ Chí Minh dựng lại chương trình nghệ thuật
“Hát cho đồng bào tôi nghe”, Trần Xuân Tiến vẫn được mời làm ca
sĩ chính. </p>
</div>
<div>
<p class="style2">“Thật sự là xúc động, không ngờ là sau từng ấy
năm qua đi, chiến tranh đã lùi xa đến thế, mà bây giờ hát lại
những bài hát ngày đó vẫn được mọi người thích thú. Chương trình
hôm đó rất đông người đến xem và vỗ tay rầm rầm. Xúc động bởi vì
cứ mỗi năm đến vài dịp kỷ niệm ngày học sinh sinh viên và ngày
giải phóng, tui lại “đắt show”, ở đâu tổ chức cũng mời tui đi
hát”. </p>
</div>
<div>
<table id="table3" bgcolor="#f7deb9" border="2" cellpadding="5" width="100%">
<tr>
<td>
<p class="style5">Sau hơn 40 năm nhìn lại, có thể nói
phong trào Hát cho đồng bào tôi nghe đã làm nên một dòng
nhạc đặc biệt trong âm nhạc nước nhà với hàng trăm ca
khúc. Nếu tách hẳn chúng khỏi bối cảnh xã hội thời bấy
giờ, tách hẳn những tác động của nó trong khí thế đấu
tranh, bây giờ cần đánh giá lại để thấy rằng, đó là một
tài sản âm nhạc vô cùng quý giá cả về tư tưởng lẫn
chuyên môn nghệ thuật. Có những ca khúc đã đạt đến mẫu
mực về hành khúc, với ba đoạn rõ ràng. Có những ca khúc
giai điệu vô cùng đẹp, có thể hát đơn ca, song ca, hợp
xướng đều được. Rõ ràng, mặc dù ra đời từ nhu cầu thúc
ép của đời sống tức thì khi đó, nhưng trải qua thời
gian, những ca khúc này vẫn có chỗ đứng riêng của nó
trong đời sống âm nhạc. – nhạc sĩ Trần Xuân Tiến.</p>
</td>
</tr>
</table>
</div>
<div align="center">
<p class="style3"><img src="i56_162948.jpg" /></p>
</div>
<div align="center">
<p class="style1">Ca sĩ Trần Xuân Tiến- áo xanh- hát trong một
buổi gặp mặt văn nghệ sĩ sáng tác về thanh niên xung phong.</p>
</div>
<div>
<p class="style2">Mỗi năm chỉ vài dịp kỷ niệm, người ta mời đến,
để ông có dịp hát trên sân khấu, trước đông đảo mọi người. Còn
không thì ông vẫn hát, mà kỳ lạ là chỉ những bài hát của thời
“Hát cho đồng bào tôi nghe”, không quên một bài hát, một câu hát
nào... Ngồi đối diện với ông trong căn phòng làm việc nhỏ tại
Phòng Văn hóa - Văn nghệ của Ban Tuyên giáo Thành ủy, trong câu
chuyện xen lẫn giữa quá khứ và thực tại, lúc lúc ông lại sưa đắm
chìm trong những lời ca và giai điệu mà với ông, có lẽ đã như là
hơi thở. Hàng giờ, hết bài này đến bài khác, giọng hát của
người đàn ông sáu mươi tuổi, vẫn thiết tha và mạnh mẽ như thời
thanh niên sôi nổi, như có sức níu giữ chân người đi giữa Sài
Gòn vội vã.</p>
</div>
<div>
<p class="style2">“Những lời bài hát đẹp lắm, hay lắm, kỳ lạ
lắm. Hát mà trong tim như có lửa. Nó như là tuyên ngôn của một
thế hệ thanh niên. Bao nhiêu người của thế hệ đó đã hy sinh. Mỗi
lần tui hát là tui lại nghĩ về những người đã đứng lên, rồi đã
ngã xuống. Những bài hát giữ lửa cho một thế hệ, truyền đến hôm
nay”.</p>
</div>
<div>
<p class="style2">Thừa nhận mình là người không chỉ hát hay, mà
còn có năng khiếu diễn thuyết, Trần Xuân Tiến cũng cho rằng
“lịch sử cũng đã chọn đúng người” khi hơn 40 năm trước, ông được
phân công đảm nhiệm vai trò là Đoàn trưởng Đoàn Văn nghệ sinh
viên – học sinh Sài Gòn. </p>
</div>
<div align="center">
<p class="style2"><img src="i56_162951.jpg" /></p>
</div>
<div align="center">
<p class="style1">Sinh viên học sinh xuống đường năm 1970</p>
</div>
<div>
<p class="style2">Đó là những năm tháng khốc liệt nhất. Khoảng
năm 1972- những hạt nhân của phong trào như nhạc sĩ Tôn Thất
Lập, nhạc sĩ Trần Long Ẩn, bác sĩ Trương Thìn, ca sĩ – nhạc sĩ
Nguyễn Văn Sanh... người thì đã rút vào chiến khu hoạt động bí
mật, người thì ra bắc. Trần Xuân Tiến bắt đầu được phân công là
ca sĩ chính của phong trào sinh viên học sinh vào năm 1973, đó
là khi sự bắt bớ của chính quyền Sài Gòn trở nên gắt gao hơn bao
giờ hết.</p>
</div>
<div>
<p class="style2">Được coi là giọng ca thay thế tiếng hát sầm
rền của nhạc sĩ – ca sĩ Nguyễn Văn Sanh khi đó đã ra bắc, Trần
Xuân Tiến với chất giọng trầm vang của mình đã bao phen ra hát
mà như truyền hiệu lệnh, vậy nên chính quyền hồi đó truy bắt ông
hết sức gắt gao.</p>
</div>
<div>
<p class="style2">Trong ký ức của ông vẫn ghi nhớ như in những
lần vừa hát vừa chạy cảnh sát, “như là đi đột kích” ấy. Nhưng
những chương trình văn nghệ vẫn được dàn dựng cẩn thận. Ông còn
nhớ rõ những màn múa ấn tượng như Tiếng trống hào hùng, hay Rạch
Gầm dậy sóng do biên đạo múa Tùng Linh thực hiện và ông là ca sĩ
lĩnh xướng. Người nghe ngồi dưới nổi da gà, và lính ngụy có lúc
nghe những bài hát đó xong, nhìn thấy ông ra về còn tránh đường
để cho ông đi. </p>
</div>
<div>
<table id="table2" bgcolor="#f7deb9" border="2" cellpadding="5" width="100%">
<tr>
<td>
<div class="MsoNormal">
<p class="style5">“… Đó là thời kỳ Thiệu siết lại
đời sống chính trị ở miền Nam để củng cố quyền lực
của mình. Dĩ nhiên phong trào sinh viên không thể
không bị đàn áp. Tôi có dự buổi họp báo của ban chấp
hành Tổng hội sinh viên Sài Gòn (khoá 1967-1968) bị
cảnh sát Thiệu tấn công tại số 4 Duy Tân (hiện nay
là Nhà văn hóa Thanh Niên) do Nguyễn Đăng Trừng
(hiện là trưởng đoàn luật sư TP. Hồ Chí Minh) làm
chủ tịch. Chính quyền Thiệu không công nhận Ban
chấp hành này. Buổi họp báo này nhằm phản đối chính
quyền Thiệu bắt sinh viên Nguyễn Trường Cổn. Nhưng
cuộc họp báo vừa bắt đầu thì cảnh sát tấn công bằng
lựu đạn tay và ập vào. Trừng nhanh chân chạy thoát.
Sau cuộc tổng công kích đợt 2, Trừng rời Sài Gòn ra
vùng giải phóng đi theo Liên minh Dân tộc Dân chủ
Hoà bình của Luật sư Trịnh Đình Thảo. Sinh viên
Nguyễn Trường Cổn bị toà án quân sự Sài Gòn kết án 5
năm tù về tội phản nghịch. Toà án quân sự cũng tuyên
án tử hình khiếm diện Nguyễn Đăng Trừng khi biết
được anh đã vào rừng theo Việt cộng. Vào thời điểm
này một số đông trí thức và sinh viên cũng có lựa
chọn như Trừng.” (Lý Quý Chung- Hồi ký không tên-NXB
Trẻ, 2005).</p>
</div>
<div class="MsoNormal">
<p class="style5">“Thật sự không phải bao giờ cảnh
sát cũng hăng hái ra tay đàn áp những người biểu
tình khi mà đa số là trí thức tay không, là phụ nữ,
người tu hành, học sinh sinh viên ở tuổi con em của
họ. Do đó các tay chỉ huy cảnh sát ác ôn phải nghĩ
ra những đòn ma giác để biến các nhân viên cảnh sát
bình thường thành những “con thú dữ”: họ cho những
tên cảnh sát chìm (mặc thường phục) len lỏi vào đám
đông biểu tình, rồi từ đây chúng ném đá và các vật
cứng khác có thể gây thương tích về phía lực lượng
cảnh sát đang dàn ra để ngăn chặn biểu tình. Thế là
lực lượng cảnh sát điên lên vì cho rằng những người
biểu tình đã tấn công họ, họ bắt đầu phản ứng lại và
đàn áp không còn nương tay. Trong sự hỗn loạn này,
nguy hiểm nhất cho những người tham gia biểu tình là
sự can thiệp của bọn cảnh sát chìm. Chúng tấn công
từ phía sau đầy bất ngờ, với gậy gộc và những khúc
gỗ dài có đóng đinh nhọn ở đầu. Cảnh sát sắc phục dù
sao vẫn còn e ngại những hành động quá tay của mình
có thể bị báo chí nước ngoài chụp ảnh, lên án làm
ảnh hưởng xấu chế độ. Còn cảnh sát chìm nếu có quá
tay thì được chính quyền đổ thừa cho sự bộc phát
của “quần chúng” chống lại các phần tử thiên
cộng(!)…</p>
</div>
<div class="MsoNormal" align="right">
<p class="style3">(Lý Quý Chung-Hồi ký không tên-NXB
Trẻ-2005)</p>
</div>
</td>
</tr>
</table>
</div>
<div>
<p class="style2">“Cái thời tôi làm đoàn trưởng đoàn văn nghệ là
thời kỳ mà chúng tôi không còn được hoạt động công khai như
trước. Trước đó, khoảng trước năm 1971, khu tự trị đại học là
nơi bất khả xâm phạm. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, phong
trào bùng phát mạnh mẽ, cảnh sát chui vào tận giảng đường hoặc
ký túc xá để bắt sinh viên. Có nhiều cuộc biểu diễn ca hát cùng
với biểu tình, băng rôn, khẩu hiệu. Cảnh hát đàn áp thô bạo bằng
ma trắc, lựu đạn cay, lựu đạn thối, ngứa, và đặc biệt là dùng
súng bắn đạn cao su. Đạn cao su bắn trúng thì không chết đâu,
nhưng mà đau chết luôn!” – ông kể. </p>
</div>
<div align="center">
<p class="style2"><img src="i56_162954.jpg" /></p>
</div>
<div align="center">
<p class="style1">Nhạc sĩ Trần Xuân Tiến trong một buổi tập hát
sử ca cho HS Trường THCS Bình Lợi Trung (Q.Bình Thạnh, TP.HCM)</p>
</div>
<div>
<p class="style2">Vẫn một giọng hài hước thế, ông nói vui về
cuộc sống hôm nay: “Thời đó gian khổ vậy mà khi nào lòng cũng
phơi phới. Còn bây giờ, tui nghe nhiều bài hát thấy đau lòng quá
cô ơi. “Ăn bánh trả tiền, Lời sám hối của một người hấp hối, Yêu
một người sống với người khác, Kiếp đỏ đen...”- bọn trẻ thì cho
rằng đó là nhạc thời trang, nhạc trẻ, nhưng tui cho rằng đó là
nhạc chợ, nghe không nổi. Có những người hát mà mở miệng ra là
đau khổ xót xa tan nát. Mà họ cố làm ra vẻ thế chứ thực tế thì
có gì tan nát vậy đâu. Tuy những bài hát đó cũng chỉ là phần nhỏ
thôi, nhưng nó cũng bộc lộ những nhận thức thẩm mỹ đáng lo
ngại”. </p>
</div>
<div>
<p class="style2">Là một người làm quản lý văn hóa, ông vẫn trăn
trở thế. Nhưng khi có ai hỏi thăm về mình, ông lại cười tươi
“Bên ngoài phong cảnh xác xơ/Bên trong phong cảnh nên thơ hữu
tình”!</p>
</div>
<div>
<p class="style2">Nếu ai cần hỏi gì về cái thời “Hát cho đồng
bào tôi nghe” ấy, ông là một trong những người còn lại có thể
ngồi nói hàng giờ, nhắc tên từng nhạc sĩ, từng ca sĩ, những thủ
lĩnh thanh niên đã có mặt trong phong trào suốt gần chục năm,
hát lại từng bài hát, tả lại từng cuộc biểu tình. </p>
</div>
<div>
<p class="style2">Có thể gọi ông là một người thanh niên chung
thủy, bởi trong ông luôn sôi nổi bầu nhiệt huyết của một thời
tuổi trẻ không thể nào quên. Và vì thế, ông giữ trong mình ký ức
của một thế hệ.</p>
</div>
<div>
<table id="table1" bgcolor="#f7deb9" border="2" cellpadding="5" width="100%">
<tr>
<td>
<div style="border: medium none; padding: 0cm;">
<p class="style5">Trần Xuân Tiến quê ở Quảng Ngãi.
Đỗ Tú tài toàn phần năm 1968 và vào học Đại học văn
khoa Sài Gòn năm chiến tranh đang ở vào giai đoạn
khốc liệt nhất. Hồi nhỏ ông có khiếu âm nhạc và đã
sáng tác những bài hát rất trong sáng như Hái ổi.
Năm 1970 tham gia phong trào Hát cho đồng bao tôi
nghe. Ngoài chất giọng trời phú và khả năng diễn
thuyết, nắm vai trò lĩnh xướng trong nhiều cuộc biểu
diễn, biểu tình, ông còn đảm nhận cả vai trò sáng
tác và sinh hoạt trong Hội sinh viên sáng tác thuộc
Tổng hội Sinh viên Sài Gòn. Ông đóng góp cho phong
trào gần một chục bài hát, gồm có Chim hòa bình,
Dâng hoa cho nước, Em gái văn khoa, Học đánh vần...</p>
</div>
<div style="border: medium none; padding: 0cm;">
<p class="style5">Ông là đoàn trưởng Đoàn Văn nghệ
sinh viên học sinh Sài Gòn từ 1973. Sau giải phóng
ông tiếp tục được Trung ương Đoàn phân công làm
Trưởng đoàn văn nghệ học sinh-sinh viên giải phóng
Sài Gòn – Gia Định. Trải qua một vài công tác đều
liên quan đến âm nhạc và phong trào đoàn, ông trở về
đảm nhận cương vị đầu tiên ở Nhà văn hóa thiếu nhi.
Năm 1986 ông theo học khoa Lý luận sáng tác chỉ huy
của Nhạc viện TP. Hồ Chí Minh. Hiện ông là trưởng
phòng Văn hóa văn nghệ, Ban tuyên giáo Thành ủy TP.
Hồ Chí Minh. </p>
</div>
</td>
</tr>
</table>
</div>
</div>
<div align="right">
<p class="style2"><strong><em>Theo NDĐT</em></strong></p>
</div>
</td>
</tr>
</table>
</body>
</html>