<html> <head> <meta http-equiv='Content-Type' content='text/html; charset=utf-8'> <title> </title> </head> <div style="text-align: center; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><span style="color: rgb(0, 0, 255); "><strong> “Tôi thấy còn nợ dân nhiều lắm”</strong></span></span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><em>Đó là nỗi băn khoăn của bà Phạm Phương Thảo - nguyên phó bí thư Thành ủy, nguyên chủ tịch Hội đồng nhân dân TP.HCM - vốn đã có một thời tuổi trẻ vô cùng gian khổ nhưng đẹp đẽ.</em></span></span><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "> </div>
<div style="text-align: center; "><img src="582866.jpg" width="305" height="405" alt="" /></div>
<div style="text-align: justify; "> </div>
<div style="text-align: center; "><em><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Bà Phạm Phương Thảo thời trẻ - Ảnh: chụp lại từ tư liệu</span></span></em></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Ba má tôi đi làm cách mạng. Từ nhỏ tôi đã được gửi nuôi. Vài năm mới được gặp ba má một lần. Mọi liên lạc đều qua thư từ. Sống với ông bà, giữa những người nông dân bình dị, tôi học leo dừa, nấu cơm, quét nhà, chèo xuồng...</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><strong><br />
</strong></span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><strong>Làm cách mạng là nghĩa vụ thiêng liêng</strong></span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Tôi làm mọi việc phụ giúp người lớn như tất cả trẻ con thời chiến khác. Thời trẻ, tôi có nhiều mộng mơ. Nào là được học xa hơn, nói và viết ngoại ngữ lưu loát hơn. Nào là được làm cô giáo. Có lúc lại muốn làm phóng viên chiến trường. Trong khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu được giao một số nhiệm vụ cách mạng. Nhiệm vụ nhỏ dẫn lối cho những nhiệm vụ quan trọng hơn.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Ngày đó, cách mạng đối với chúng tôi là nghĩa vụ thiêng liêng nên chẳng có mơ ước nào đánh đổi được. Chúng tôi không mưu cầu danh lợi, chẳng quan tâm đến cá nhân mình mấy mà chỉ cố gắng hết sức để sống tốt và trở thành con người có ích cho xã hội.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Giữa làn đạn kẻ thù, một ngày dường như bị kéo dài đằng đẵng. Trong khi đó, mạng sống của chúng tôi được tính bằng giây, bằng phút. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại nghe tin đâu đó có người bạn của mình ngã xuống. Buồn đau hóa thành sức mạnh lấn át nỗi sợ trong lòng chúng tôi. Đồng đội sẵn sàng hi sinh cả cuộc sống hoặc một phần thân thể vì Tổ quốc, tôi cũng thế.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Một ngày nọ ở tỉnh Bạc Liêu, tôi bị bắt khi đang thực hiện nhiệm vụ. Chúng xét hỏi đủ điều nhưng không tìm ra bất cứ chứng cứ gì nơi tôi. Người dân hay tin vội đến xác nhận tôi là con cháu của họ. Tôi được thả.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Đó là lần đầu tiên trong hang ổ giặc mà tôi không hề bị đơn độc. Những lần bị địch giam cầm, trấn nước, chạy điện sau đó chỉ đốt thêm trong chúng tôi nhiệt huyết dành cho cách mạng, tình đoàn kết và khát khao độc lập.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><strong>Ngày độc lập ngọt ngào</strong></span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Mọi người đổ ra đường, rộn rã chạy khắp các nẻo trong niềm phấn khởi tột bậc. Tất cả tài xế xe đò ngừng việc kiếm sống, tình nguyện chở quân giải phóng. Nhiều người đi chân đất cũng vội vã leo lên xe để cùng tận hưởng không khí ngày tự do... Dân gom góp thực phẩm, nấu nướng, đãi quân giải phóng một bữa tiệc ngon lành. Cả đêm không ai ngủ được. Chúng tôi ngồi bên nhau kể chuyện, cười đùa. Nhiều người chiến đấu ở phía bên kia chiến tuyến cũng vui. Bởi điều mà tất cả trông đợi nhất đều giống nhau: chiến tranh kết thúc. Ngày độc lập đến bất ngờ và ngọt ngào.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><strong>Vẫn còn nợ dân</strong></span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Tôi thường cảm thấy bị thời gian rượt đuổi. Những việc tôi muốn làm, cần phải làm quá nhiều trong khi quỹ thời gian lại quá ít. Hai cái tôi thiếu nhất là thời gian và thông tin. Bởi muốn giải quyết tốt công việc, tôi buộc phải có hai yếu tố đó. Vui nhất là lúc kết thúc một ngày, mình xử lý hết công việc, trên bàn không còn một hồ sơ nào.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Khi đương chức, tôi vẫn giữ thói quen sống bình dị như những ngày thiếu thời. Có lúc tôi rời khỏi chiếc xe hơi, rời khỏi những nơi sang trọng để hòa lẫn cùng dòng người thành thị, làm những việc bình dị của một người vợ, người mẹ cần làm. Một bước bó chặt trong xe hơi, hai bước bó chặt trong những nơi sang trọng thì đến bước thứ ba mình đã xa dân mất rồi...</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Nhờ vậy mà tôi gần như thấu hiểu mong muốn của người dân để thực hiện tốt nhất công việc của mình.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Trước đây, có lúc tôi thèm có thời gian dành cho mình, cho gia đình nhiều hơn, nhưng đến lúc không còn là công chức, dường như tôi cảm thấy không quen. Vậy là lại nhận lời mời của mọi người đến các buổi nói chuyện chuyên đề, phỏng vấn... Bây giờ niềm vui rải rác khắp dọc đường tôi đi. Đó là khi có cháu nhỏ nhận ra mình, nói rằng thích nghe mình nói chuyện ở đâu đó. Đó là khi có người giữ xe ở chợ nhất quyết không nhận tiền của mình hay là khi cô bán hàng nói chắc nịch: “Em sẽ bán rẻ cho chị”.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Với những tấm lòng đó, tôi cảm thấy mình còn mắc nợ nhiều lắm.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br type="_moz" />
</span></span></div>
<div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><strong><em>Một góc ước mơ tuổi thơ...</em></strong></span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Tôi từng là một cô gái nhút nhát, ít khi dám bộc lộ mình trước nhiều người khác. Nhưng do yêu cầu công việc, tôi được phân công đi dạy “bình dân học vụ”, xóa mù chữ cho dân. Không có sách giáo khoa, tôi tự soạn giáo án cho mình. Học trò là những em bé cho đến các cô chú lớn tuổi. Do đó mình phải tìm cách truyền đạt thật dễ hiểu cho tất cả mọi người. Mãi cố gắng mà tôi đã quen dần với việc nói chuyện trước đám đông.</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; ">Không làm cô giáo đứng trên bục giảng ở ngôi trường ngói đỏ, nhưng dường như tôi đã thực hiện được một góc ước mơ tuổi thơ.</span></span></div>
</div>
<div style="text-align: justify; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><br />
</span></span></div>
<div style="text-align: right; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><strong>HÀ THANH ghi</strong></span></span></div>
<div style="text-align: right; "><span style="font-size: small; "><span style="font-family: Arial; "><em>Tuổi Trẻ</em></span></span></div> </html>