Từ người con hiếu thảo đến bí thư Đoàn nhiệt tâm

<html><head><meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"</head><body> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><em>L&agrave; lao động ch&iacute;nh của gia đ&igrave;nh, ban ng&agrave;y Nghĩa đi l&agrave;m ở x&iacute; nghiệp để kiếm tiền nu&ocirc;i mẹ v&agrave; trang trải cuộc sống, chiều về tham gia c&ocirc;ng t&aacute;c x&atilde; hội ở Chi Đo&agrave;n.</em></span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Ch&uacute;ng t&ocirc;i gặp Nghĩa mặc một chiếc &aacute;o thun đ&atilde; sờn chỉ, c&aacute;i quần t&acirc;y đen đ&atilde; bị phai m&agrave;u thời gian với đ&ocirc;i d&eacute;p tổ ong cũ kĩ, tr&ecirc;n chiếc xe m&aacute;y đ&atilde; cũ anh chạy khắp c&aacute;c nẻo đường ven Quận 2 để mua một số b&aacute;nh kẹo, tối nay tổ chức trung thu cho mấy em nhỏ ở khu phố. &ldquo;Tối nay chắc mấy đứa nhỏ vui lắm&rdquo; &ndash; Nghĩa hớn hở.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><strong>&ldquo;Trước hết phải b&aacute;o hiếu c&ocirc;ng ơn của mẹ&rdquo;</strong></span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Đ&oacute; l&agrave; c&acirc;u chuyện của anh Nguyễn Ho&agrave;ng Nghĩa hiện đang l&agrave; c&ocirc;ng nh&acirc;n đ&oacute;ng g&oacute;i sản phẩm tại c&ocirc;ng ty 3M Việt Nam, đồng thời ở địa phương anh c&ograve;n l&agrave; B&iacute; thư Chi Đo&agrave;n khu phố 4, phường Thạnh Mỹ Lợi, Quận 2.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Anh Nguyễn Ho&agrave;ng Nghĩa c&oacute; một ho&agrave;n cảnh gia đ&igrave;nh kh&aacute; đặc biệt, ngay từ khi c&ograve;n trong bụng mẹ Nghĩa đ&atilde; mất đi t&igrave;nh y&ecirc;u thương của cha, anh chỉ sống với b&agrave; ngoại v&agrave; mẹ trong một căn nh&agrave; cấp bốn đơn sơ. C&aacute;ch đ&acirc;y hai năm b&agrave; của Nghĩa qua đời, trong nh&agrave; chỉ c&ograve;n hai mẹ con nương tựa nhau sống qua ng&agrave;y.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">&ldquo;Nghĩa l&agrave;m nhiều việc như vậy tuy c&oacute; vất vả nhưng mong muốn duy nhất l&agrave; để đền đ&aacute;p c&ocirc;ng ơn sinh th&agrave;nh v&agrave; dưỡng dục của mẹ&rdquo; &ndash; anh Nghĩa t&acirc;m sự.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">S&aacute;ng Nghĩa thường dậy rất sớm ra chợ mua đồ về nấu ăn sẵn cho mẹ ăn rồi sau đ&oacute; mới đi l&agrave;m, chiều về lại đến tham gia hoạt động Đo&agrave;n ở khu phố đến tối. Đối với Nghĩa việc chăm lo cho bản th&acirc;n l&agrave; một điều kh&aacute; xa xỉ.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Trong suy nghĩ Nghĩa lu&ocirc;n nhớ đến c&acirc;u n&oacute;i của b&agrave; dặn, sống ở đời phải biết trước biết sau, ngoại v&agrave; mẹ đ&atilde; tảo tần nu&ocirc;i con kh&ocirc;n lớn rồi sau n&agrave;y cố gắng l&agrave;m việc, trả hiếu cho mẹ để đ&uacute;ng với đạo l&agrave;m con. Do đ&oacute; từ trong t&acirc;m thức của Nghĩa d&ugrave; l&agrave;m g&igrave; cũng nghĩ đến mẹ, l&agrave;m thế n&agrave;o để mẹ c&oacute; cuộc sống tốt hơn, đỡ vất vả về sau n&agrave;y.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Nghĩa kể, ngay từ l&uacute;c nhỏ anh đ&atilde; phải cầm bao đi gặt l&uacute;a, lội s&ocirc;ng để bắt mấy con c&aacute;, con t&ocirc;m về nu&ocirc;i sống ra đ&igrave;nh. Lớn l&ecirc;n, sau khi tốt nghiệp lớp 12 Nghĩa c&ograve;n l&agrave;m đủ thứ nghề như thợ sơn, phụ hồ, sửa điện&hellip; để kiếm tiền lo cho b&agrave; ngoại v&agrave; mẹ. Anh từng mơ ước m&igrave;nh sẽ trở th&agrave;nh một đầu bếp, nhưng v&igrave; ho&agrave;n cảnh anh đ&atilde; phải từ bỏ mong muốn của m&igrave;nh. Cuộc sống kh&oacute; khăn, anh đi l&agrave;m c&ocirc;ng nh&acirc;n để rồi sau đ&oacute; b&eacute;n duy&ecirc;n với c&ocirc;ng t&aacute;c Đo&agrave;n. Hiện anh đang theo học lớp cảm t&igrave;nh Đảng.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Ch&agrave;ng trai chưa bước qua tuổi 30 n&agrave;y đ&atilde; dạn d&agrave;y sương gi&oacute; trải qua biết bao nhi&ecirc;u thăng trầm của cuộc đời để tằn tiện những đồng tiền đem về phụ mẹ, nu&ocirc;i b&agrave;. Khi t&acirc;m hồn muốn từ bỏ th&igrave; dường như &yacute; ch&iacute;, kinh nghiệm của cuộc đời đ&atilde; vượt l&ecirc;n tất cả, n&oacute; đ&aacute;nh bại những suy nghĩ ti&ecirc;u cực, lệch lạc để rồi gi&uacute;p con người ta trưởng th&agrave;nh bước tiếp. &ldquo;Gia đ&igrave;nh l&agrave; động lực lớn nhất của m&igrave;nh. Nghĩa kh&ocirc;ng bao giờ ch&ugrave;n bước v&agrave; từ bỏ. Trong mỗi con người đều c&oacute; tiềm năng trỗi dậy. C&oacute; vượt qua hay kh&ocirc;ng l&agrave; do &yacute; ch&iacute; bản th&acirc;n tự r&egrave;n luyện&rdquo; &ndash; Nghĩa chia sẻ.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><strong>L&agrave;m c&ocirc;ng t&aacute;c Đo&agrave;n để sống m&atilde;i với tuổi thơ</strong></span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Phương ch&acirc;m sống của Nghĩa l&agrave;: bước ch&acirc;n ra ngo&agrave;i l&agrave; cơ quan x&iacute; nghiệp, bước ch&acirc;n về nh&agrave; l&agrave; l&agrave;m việc cho khu phố. Nghĩa m&ecirc; c&aacute;c c&ocirc;ng t&aacute;c Đo&agrave;n từ khi c&ograve;n nhỏ, nh&igrave;n mấy anh chị đo&agrave;n vi&ecirc;n xuống địa phương hoạt động tuy&ecirc;n truyền, dọn dẹp m&ocirc;i trường, dạy x&oacute;a m&ugrave; chữ cho người d&acirc;n, tự nhi&ecirc;n m&igrave;nh thấy th&iacute;ch rồi chạy theo xin tham gia c&ugrave;ng. Thế mới thấy ch&agrave;ng trai trẻ n&agrave;y c&oacute; tinh thần tr&aacute;ch nhiệm rất lớn kh&ocirc;ng chỉ đối với gia đ&igrave;nh m&agrave; c&ograve;n c&oacute; bổn phận đ&oacute;ng g&oacute;p c&ocirc;ng sức chăm lo cho x&atilde; hội.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">&ldquo;Ở địa phương, cuộc sống c&ograve;n nhiều kh&oacute; khăn thiếu thốn, đa phần thanh ni&ecirc;n ở đ&acirc;y kh&ocirc;ng chịu đi l&agrave;m m&agrave; chỉ chăm ch&uacute;t cuộc sống trong thế giới ảo ở mạng x&atilde; hội, đ&oacute; l&agrave; một điều nguy hại rất lớn đối với x&atilde; hội&rdquo; &ndash; Nghĩa trăn trở. Anh Nguyễn Ho&agrave;ng Nghĩa thổ lộ với ch&uacute;ng t&ocirc;i, b&acirc;y giờ chỉ mong sao c&aacute;c cấp l&atilde;nh đạo đề ra một m&ocirc; h&igrave;nh l&agrave;m kinh tế cụ thể v&agrave; thực tiễn để gi&uacute;p tạo c&ocirc;ng ăn việc l&agrave;m cho thanh ni&ecirc;n v&agrave; người d&acirc;n ở địa phương.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Khu&ocirc;n mặt đen sạm của anh trở n&ecirc;n rạng rỡ mỗi khi anh kể cho ch&uacute;ng t&ocirc;i nghe về thời thơ ấu, về những kỷ niệm khi l&agrave;m c&ocirc;ng t&aacute;c Đo&agrave;n của m&igrave;nh. &ldquo;C&ocirc;ng t&aacute;c Đo&agrave;n tuy c&oacute; nhiều vất vả như vậy nhưng nếu m&igrave;nh l&agrave;m hết sức, d&agrave;nh hết t&acirc;m huyết cho c&aacute;c hoạt động th&igrave; n&oacute; tự nhi&ecirc;n trở th&agrave;nh một niềm vui, niềm hạnh ph&uacute;c cho bản th&acirc;n m&igrave;nh. Kỉ niệm vui nhất trong hoạt động Đo&agrave;n c&oacute; lẽ đ&oacute; l&agrave; tổ chức những ng&agrave;y hội vui chơi cho c&aacute;c em thiếu nhi chẳng hạn như trung thu hay tết thiếu nhi ng&agrave;y 1/6. Nh&igrave;n mấy em nhỏ qu&acirc;y quần b&ecirc;n m&igrave;nh, vui vẻ với t&acirc;m hồn của thiếu nhi tự nhi&ecirc;n Nghĩa lại thấy nhớ đến tuổi thơ của m&igrave;nh. L&agrave;m c&ocirc;ng t&aacute;c Đo&agrave;n như l&agrave; một cơ hội để ta c&oacute; thể sống m&atilde;i với tuổi thơ của m&igrave;nh&rdquo; &ndash; Nghĩa bồi hồi kể lại.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif">Tr&ecirc;n bức tường trong căn nh&agrave; nhỏ, giữa những tấm giấy khen của Nghĩa l&agrave; ảnh ch&acirc;n dung Chủ tịch Hồ Ch&iacute; Minh v&agrave; Đại tướng V&otilde; Nguy&ecirc;n Gi&aacute;p được treo trang trọng. Anh n&oacute;i &ldquo;B&aacute;c v&agrave; Đại tướng l&agrave; hai người m&igrave;nh lu&ocirc;n k&iacute;nh phục v&agrave; ngưỡng mộ. Treo ảnh B&aacute;c v&agrave; Đại tướng trong nh&agrave; như tấm gương để m&igrave;nh noi theo, phải phấn đấu v&agrave; kh&ocirc;ng từ bỏ khi kh&oacute; khăn&rdquo;. Nguyễn Ho&agrave;ng Nghĩa l&agrave; một tấm gương điển h&igrave;nh về người con hiếu thảo, một c&aacute;n bộ Đo&agrave;n tr&aacute;ch nhiệm, xung k&iacute;ch v&igrave; cộng đồng. &ldquo;H&atilde;y sống cho trọn tuổi trẻ, để sau n&agrave;y c&oacute; thể tự h&agrave;o kể lại cho con ch&aacute;u m&igrave;nh nghe v&agrave; dạy ch&uacute;ng nối tiếp truyền thống của cha &ocirc;ng&rdquo; &ndash; đ&oacute; l&agrave; điều anh lu&ocirc;n t&acirc;m niệm.</span></span></p> <p style="text-align: right;"><span style="font-size:14px"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><strong>NGỌC PHONG &ndash; TIỂU MI</strong></span></span></p> </body></html>

BÌNH LUẬN

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

Ngày 14-11, Nippon Maru - con tàu thanh niên biểu tượng cho sự đoàn kết của thanh niên ASEAN - Nhật Bản đã đến TP. Hồ Chí Minh sẵn sàng cho một hành trình đầy ý nghĩa tại Thành phố mang tên Bác.

Agile Việt Nam
;