Cuộc thi viết Người bạn của thanh niên: “Tôi đã trưởng thành như thế”

<html><head><meta http-equiv="Content-Type" content="text/html; charset=windows-1252"</head><body> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Nh&uacute;t nh&aacute;t, e sợ đ&aacute;m đ&ocirc;ng, dựa dẫm,&hellip; v&agrave; c&ograve;n rất nhiều thứ ti&ecirc;u cực nữa c&oacute; thể d&ugrave;ng để chỉ về con người của t&ocirc;i c&aacute;ch đ&acirc;y 8 năm. Những điều ấy khiến t&ocirc;i nghĩ m&igrave;nh sẽ cứ m&atilde;i như vậy, m&atilde;i chỉ l&agrave; đứa trẻ lười va chạm với những chướng ngại của x&atilde; hội. Thế nhưng sau ng&agrave;y 19 th&aacute;ng 5 năm 2008, rất nhiều thứ đ&atilde; thay đổi. Ng&agrave;y ấy t&ocirc;i v&agrave;o Đo&agrave;n.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Kể ra th&igrave; những điều d&ocirc;ng d&agrave;i, xa vời thường khiến cho con người ta ph&aacute;t ng&aacute;n. N&ecirc;n c&oacute; lẽ t&ocirc;i chọn thuật lại c&acirc;u chuyện của m&igrave;nh theo c&aacute;ch ngắn gọn nhất c&oacute; thể.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">T&ocirc;i trước đ&acirc;y l&agrave; một đứa con n&iacute;t trong th&acirc;n x&aacute;c thanh ni&ecirc;n: chỉ muốn được nhận chứ kh&ocirc;ng muốn cho đi. Thậm ch&iacute; với cả cha mẹ m&igrave;nh t&ocirc;i cũng chỉ biết đ&ograve;i hỏi chứ chưa bao giờ thật sự quan t&acirc;m Người muốn g&igrave;, khổ sở v&igrave; con c&aacute;i như thế n&agrave;o, chưa n&oacute;i đến những người dưng nước l&atilde; ngo&agrave;i x&atilde; hội. C&oacute; lẽ cũng chỉ v&igrave; l&uacute;c ấy t&ocirc;i chưa c&oacute; một người &ldquo;bạn&rdquo; đ&uacute;ng nghĩa, sẵn s&agrave;ng chia sẻ, chỉ ra cho t&ocirc;i điều g&igrave; n&ecirc;n l&agrave;m, v&agrave; sẵn s&agrave;ng t&aacute;t v&agrave;o mặt t&ocirc;i mỗi khi sống c&aacute; nh&acirc;n, &iacute;ch kỷ. Rồi một ng&agrave;y t&ocirc;i được tiếp x&uacute;c với Đo&agrave;n &ndash; một &ldquo;người bạn&rdquo; m&agrave; th&uacute; thực t&ocirc;i chưa từng t&igrave;m hiểu trước đ&acirc;y.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Thời gian đầu, t&ocirc;i vẫn l&agrave; t&ocirc;i, vẫn l&agrave; đứa con n&iacute;t ấy. T&ocirc;i d&agrave;nh một sự gh&eacute;t đặc biệt d&agrave;nh cho hội họp v&agrave; những hoạt động thiện nguyện &ndash; những hoạt động ch&iacute;nh của Đo&agrave;n, v&igrave; cho rằng những thứ ấy kh&ocirc;ng li&ecirc;n quan lắm tới m&igrave;nh. Nhưng dần dần, từ chỗ bị &ldquo;nắm cổ&rdquo; (c&aacute;ch m&agrave; bọn học sinh ch&uacute;ng t&ocirc;i vẫn hay gọi mỗi khi bị bắt l&agrave;m việc m&igrave;nh kh&ocirc;ng muốn) v&agrave; tỏ th&aacute;i độ bất hợp t&aacute;c ra mặt, t&ocirc;i nhận ra c&oacute; một thứ g&igrave; đ&oacute; đang thay đổi cuộc sống của m&igrave;nh. T&ocirc;i bắt đầu cảm thấy cha mẹ m&igrave;nh gi&agrave; đi nhiều v&igrave; nu&ocirc;i anh em t&ocirc;i kh&ocirc;n lớn, thấy cảm th&ocirc;ng hơn với những người gi&agrave; h&agrave;ng ng&agrave;y phơi m&igrave;nh ngo&agrave;i đường mong b&aacute;n được v&agrave;i tờ v&eacute; số, thấy thương những em b&eacute; phải d&ograve; dẫm đường đi giữa ban ng&agrave;y c&ugrave;ng người mẹ tật nguyền mong người đời bố th&iacute; v&agrave;i đồng lẻ,&hellip; Những điều rất mới lạ đang đến với t&ocirc;i. Những cuộc hội họp, nơi m&agrave; trước đ&acirc;y t&ocirc;i cảm thấy v&ocirc; bổ th&igrave; nay lại kh&aacute;c: t&ocirc;i thấy một người đầy t&acirc;m huyết đang say sưa với việc &ldquo;truyền lửa&rdquo; cho rất nhiều con người, nhưng lại c&oacute; những c&aacute; nh&acirc;n đang selfie, r&ocirc;m rả tr&ograve; chuyện ở dưới. Những cuộc dọn dẹp phố phường, tiếp sức m&ugrave;a thi, hỗ trợ gia đ&igrave;nh ch&iacute;nh s&aacute;ch,&hellip; m&agrave; trước thường bị t&ocirc;i g&aacute;n cho c&aacute;i m&aacute;c &ldquo;muối bỏ bể&rdquo; th&igrave; nay lại trở n&ecirc;n rất c&oacute; sức h&uacute;t. T&ocirc;i cảm gi&aacute;c m&igrave;nh muốn được chia sẻ.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Đặc biệt từ ng&agrave;y bước ch&acirc;n v&agrave;o giảng đường đại học, được tiếp x&uacute;c với hoạt động Đo&agrave;n c&oacute; quy m&ocirc; v&agrave; được tổ chức b&agrave;i bản thật sự, t&ocirc;i mới cảm gi&aacute;c được trước đ&acirc;y m&igrave;nh đ&atilde; sai lầm như thế n&agrave;o. Bắt đầu từ những hoạt động hỗ trợ sinh vi&ecirc;n trong từng Chi đo&agrave;n, hoạt động phong tr&agrave;o trong phạm vi khoa v&agrave; c&aacute;c hoạt động c&oacute; quy m&ocirc;, tầm ảnh hưởng rộng khắp cấp trường,&hellip; tất cả đều hỗ trợ t&iacute;ch cực cho t&ocirc;i trong việc ho&agrave;n thiện bản th&acirc;n. C&oacute; lẽ trong suy nghĩ của nhiều người, c&aacute;c hoạt động do Đo&agrave;n c&aacute;c cấp đề ra l&agrave; chưa đủ sức h&uacute;t, chưa thiết thực cho họ. Nhưng đ&oacute; l&agrave; do họ chưa tự cho m&igrave;nh một cơ hội được sống hết m&igrave;nh với cộng đồng, được gắn m&igrave;nh với tr&aacute;ch nhiệm c&ocirc;ng việc. Tại sao c&oacute; rất nhiều sinh vi&ecirc;n khi c&ograve;n chưa học đại học th&igrave; rất thụ động, lười biếng, việc nh&agrave; c&ograve;n kh&ocirc;ng muốn động tay v&agrave;o. Nhưng khi đ&atilde; tham gia một cuộc t&igrave;nh nguyện, d&ugrave; ở bất kỳ quy m&ocirc; n&agrave;o, th&igrave; sau đ&oacute; &iacute;t nhiều đều c&oacute; sự chuyển biến t&iacute;ch cực trong nhận thức? Bởi v&igrave; ở những cuộc t&igrave;nh nguyện đ&oacute;, họ thấy được những người gi&agrave; neo đơn sống trong sự chăm s&oacute;c kh&ocirc;ng vụ lợi của c&aacute;c sư thầy, sư c&ocirc;. Họ thấy những em b&eacute; bị bố mẹ vứt bỏ ngay từ khi mới lọt l&ograve;ng, những em đến nay đ&atilde; gần 10 tuổi nhưng vẫn kh&ocirc;ng thể cất tiếng n&oacute;i bởi hậu quả của chất độc m&agrave;u da cam. Họ thấy một b&agrave; mẹ một m&igrave;nh lặng lẽ b&ecirc;n m&acirc;m cơm với năm ch&eacute;n cơm trắng xung quanh, kh&oacute;i bốc nghi ng&uacute;t l&ecirc;n b&agrave;n thờ c&oacute; di ảnh của năm người chiến sĩ, l&agrave; chồng v&agrave; con của Mẹ&hellip; Họ cảm thấy m&igrave;nh qu&aacute; may mắn! Cảm thấy nếu m&igrave;nh kh&ocirc;ng l&agrave;m được điều g&igrave; đ&oacute; cho những bất c&ocirc;ng của cuộc sống th&igrave; thật ph&iacute; ho&agrave;i tuổi trẻ.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">Đo&agrave;n l&agrave; như vậy, những kế hoạch, chương tr&igrave;nh b&agrave;i bản được đặt ra tuy c&oacute; vẻ kh&ocirc;ng mang lại lợi &iacute;ch cho bản th&acirc;n từng người. Nhưng phải đi v&agrave;o thực hiện mới thấy được những điều n&oacute; mang lại l&agrave; kh&ocirc;ng hề nhỏ. Khi đ&atilde; bước ch&acirc;n v&agrave;o những hoạt động mang t&iacute;nh cộng đồng, tập thể, bạn buộc phải tạm g&aacute;c lại lợi &iacute;ch của bản th&acirc;n, phải mạnh dạn, tự tin trước đ&aacute;m đ&ocirc;ng, phải biết tự chịu tr&aacute;ch nhiệm trước sai lầm của bản th&acirc;n l&agrave;m ảnh hưởng đến tập thể, phải biết suy t&iacute;nh điều g&igrave; l&agrave; cần thiết để đạt được hiệu quả c&ocirc;ng việc cao nhất,&hellip; Tất cả những điều ấy chẳng s&aacute;ch vở n&agrave;o c&oacute; thể dạy cho bạn, m&agrave; phải ch&iacute;nh bản th&acirc;n trải nghiệm v&agrave; đ&uacute;c kết ra từ việc tham gia c&aacute;c phong tr&agrave;o, hoạt động.</span></span></p> <p style="text-align: justify;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px">T&ocirc;i đ&atilde; từng l&agrave; một người &iacute;ch kỷ. V&agrave; b&acirc;y giờ đ&atilde; trưởng th&agrave;nh như thế, nhờ một người bạn đặc biệt: Đo&agrave;n Thanh ni&ecirc;n cộng sản Hồ Ch&iacute; Minh.</span></span></p> <p style="text-align: right;"><span style="font-family:arial,helvetica,sans-serif"><span style="font-size:14px"><strong>NGUYỄN HỮU TRUNG (H&oacute;c M&ocirc;n) </strong></span></span></p> </body></html>

BÌNH LUẬN

Agile Việt Nam
;